HỘ TÂM - Trang 58

Nhạn Hồi nhìn con gà trong tay: “Ấy… thật ra cũng chỉ có hai con… đâu

đẻ được bao nhiêu trứng, dù sao gà cũng già rồi, phải giết thôi…”

Tiêu lão thái khóc đau lòng tột độ. Nhạn Hồi gãi đầu: “Thôi thì con gà

này để cho bà với cháu bà ăn thịt nhé, ta… uống canh thôi?”

“Im đi!”

A Phúc quát. Nhạn Hồi bị quát ngẩn ra, nhíu mày hỏi: “Ngươi la hét cái

gì?”

Hắn bước tới phía trước mấy bước, giật lại con gà trong tay Nhạn Hồi,

trừng mắt nhìn nàng, lạnh giọng mắng: “Không biết gì thì đừng nói bừa.”

Thái độ của hắn chọc Nhạn Hồi giận đến suýt phì cười: “Ngươi thì biết

à? Chẳng qua là giết mấy con gà thôi mà! Có gì to tát đâu.”

A Phúc không nhìn nàng nữa, quay người cầm con gà chết đưa cho Tiêu

lão thái, an ủi bà: “Nội, đừng đau lòng nữa.”

Nhạn Hồi đứng bên cạnh, cảm giác như mình là một kẻ côn đồ ức hiếp

người già yếu, hoành hành ngang ngược, nhưng thực tế là, nàng chỉ giết có
ba con gà xấu miệng thôi mà. Nàng mấp máy miệng: “Chỉ có mấy con gà
thôi mà! Các người đợi đó!”

Nàng xắn tay áo ra khỏi sân.

Biết nàng đi, Tiêu lão thái vội đẩy A Phúc, “Cản nó lại, cản nó lại. Đưa

về đây.”

A Phúc im lặng nhìn Tiêu lão thái một lúc, “Nội, con dìu nội vào phòng

trước đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.