HỘ TÂM - Trang 574

Nàng liều cả tính mạng, nhưng chỉ cứu được một “khả năng”. Thiên

Diệu thoáng im lặng: “Nhạn Hồi, cô có nhân tâm.”

Lúc này Nhạn Hồi mới nhìn Thiên Diệu: “Thánh nhân mới có nhân tâm,

ta không phải, ta chỉ có nhân tính mà thôi.” Yêu mỹ sắc, tham tiền tài, biết
đố kỵ, biết oán hận, cũng có máu nóng sục sôi, cũng có lòng thương người,
cũng xả mạng cứu giúp.

Đối với Nhạn Hồi, nàng cảm thấy mình sống không hề cao thượng, nàng

chỉ sống như một người phàm tục, không bỏ được thất tình lục dục, không
vứt được trần thế phù hoa, nàng cũng chỉ mong được làm một người phàm
tục vui vẻ.

Thiên Diệu im lặng nhìn Nhạn Hồi, không nói gì thêm.

Vết thương của Bồ Phương trị hết ba ngày ba đêm, những đồ đệ nàng ta

dạy dỗ không ai y thuật cao hơn nàng ta, cuối cùng đại đệ tử của Bồ
Phương quỳ trước giường nàng ta khóc: “Chỉ có sư phụ mới cứu được
mình...”

Nhưng y sư làm sao có thể chữa cho bản thân.

Cuối cùng đến sáng sớm ngày thứ tư, lúc ánh nắng vừa lọt vào phòng,

Bồ Phương tỉnh lại, nàng ta nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, phía đó có bóng
của Tam Trùng sơn. Bồ Phương nhìn hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại.

Một lát sau thì không còn hơi thở.

Tam vương gia Trường Lam ngồi trước giường Bồ Phương im lặng ngồi

một lúc lâu, cuối cùng vẫn ra lệnh chôn Bồ Phương, chôn trên gò cỏ xanh.

Hôm chôn Bồ Phương, Thiên Diệu và Nhạn Hồi cũng đi, mai táng ở

Thanh Khâu quá đơn giản, đặt quan tài vào xuống đất, lấp đất lên, dựng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.