HỘ TÂM - Trang 622

Lăng Lôi cầm roi nhìn Nhạn Hồi đang thoi thóp, quả nhiên không nhẫn

tâm, nhất thời chưa niệm quyết, nhưng Lăng Phi vẫn đội nón che mặt bàng
quan đứng nhìn bên cạnh, thấy Lăng Lôi do dự không ra tay, ả bèn lạnh
lùng nói: “Lăng Lôi sư huynh, nếu không hành hình nữa thời gian sẽ qua
đó.”

Cuối cùng Lăng Lôi đành thở dài, niệm quyết thúc roi bay lên.

Nhạn Hồi đã không cần nghiến răng nhịn đau, không để mình phát ra

tiếng kêu nữa, vì hiện giờ cho dù mở miệng, nàng cũng không còn sức kêu
lên dù chỉ một tiếng.

Ngày thứ sáu hành hình xong, Nhạn Hồi lại rơi vào trong địa lao, nàng

cảm thấy gân cốt toàn thân đứt hết, cơ thể như một đống thịt nhão, ngay cả
ngón tay cũng không thể cử động.

Nhạn Hồi nhắm mắt, lại chìm vào hôn mê.

Tất cả cảm quan đều đã biến mất, chỉ còn tấm vảy Hộ Tâm trong ngực

vẫn kiên trì bền bỉ sưởi ấm cơ thể nàng, còn có giọng Thiên Diệu trong đầu
luôn gọi tên nàng: “Nhạn Hồi, Nhạn Hồi.”

Khiến nàng cảm thấy lúc này nàng vẫn còn đang sống.

Thật tốt quá…

Đêm khuya, trăng sáng treo cao, ánh sáng vừa khéo chiếu vào Nhạn Hồi

trong địa lao tối đen, thật sự quá chói mắt, mí mắt Nhạn Hồi chơm chớp rồi
mở ra, chỉ trong chớp mắt ấy, Nhạn Hồi bất chợt nhìn thấy một bóng đen
lắc người đến bên cạnh mình.

Nàng chớp mắt, thần trí tỉnh táo đôi chút: “Thiên Diệu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.