HỘ TÂM - Trang 67

“Chân nhân?” Nhạn Hồi cất tiếng gọi, nhưng không khiến ánh mắt bà ta

quay lại khắc nào, “Chân nhân có nhớ con không, con là Nhạn Hồi núi
Thần Tinh…”

“Đồ ngốc.”

Nhạn Hồi ngẩn ra: “Hả…”

Đôi mắt đen của Tê Vân chân nhân chuyển động, ánh mắt rơi trên người

nàng, Nhạn Hồi ho nhẹ mấy tiếng: “À… Chân nhân, con là Nhạn Hồi đệ tử
của Lăng Tiêu núi Thần Tinh đây, tuy hiện giờ không còn như vậy nữa,
nhưng mà con…”

“Vô sỉ.”

Khóe miệng Nhạn Hồi giật giật: “Bởi vậy, hiện giờ con đã không còn

là…”

“Ngu không tả nổi.”

Gân xanh trên trán Nhạn Hồi giật giật, A Phúc thấy vậy bước tới trước

người nàng cản lại, nàng bèn lách qua người hắn: “Không ai được cản ta!
Ta phải cho bà ta biết thế nào là phép lịch sự đối nhân xử thế!”

Bỗng nhiên bên kia đường truyền đến tiếng gọi của một nam nhân: “A

Vân!”

Nhạn Hồi xoay đầu nhìn sang, thấy một nam nhân khập khà khập khiễng

bên kia đường đang vội vàng đi tới.

Nhạn Hồi nhướng mày, tốt lắm, không ngờ lại là tên thọt nàng gặp trên

núi hôm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.