HỘ TÂM - Trang 764

nhìn thấy hồn ma không?” Nhạn Hồi nói, “Ta chưa bao giờ mơ những giấc
mơ vô nghĩa. Cho dù lần đầu là vậy, nhưng lần thứ hai thì không, lần thứ ba
lại càng không.” Nhạn Hồi cụp mắt, “… Đại sư huynh đi không yên lòng.
Đối với việc ta giết Lăng Phi, vào Yêu đạo, vứt bỏ mười năm tu tiên, chắc
huynh ấy không tán đồng đâu.”

“Thế nên bây giờ cô hối hận vì đã giết Lăng Phi sao?”

Nhạn Hồi im lặng một đoạn, “Ngươi có biết lúc ta và Lăng Phi đối đầu,

ta đã có một cơ hội, ta vốn có thể đưa tay lên hạ đao xuống giết chết ả. Vậy
mà ta lại do dự trong thoáng chốc.” Nhạn Hồi cười cười như mỉa mai chính
mình, “Nhìn chiếc áo núi Thần Tinh của ả ta mới phát hiện, cho dù đi đến
bước đường hôm nay, nhưng ta lại không nỡ. Cảm xúc này giống như xúc
động khi về quê xưa của người phàm đó, tuy ý nghĩa khác xa, có điều dùng
từ này là thích hợp nhất.”

“Thoáng chốc do dự đó lại khiến ngực ta thủng một lỗ. Trong tình cảnh

một mất một còn, thù mới hận cũ, ta giết Lăng Phi mà không hề hối hận.”
Nàng nói, “Tố Ảnh có danh tiếng trong giới tu đạo, cho dù Lăng Phi làm sai
điều gì, chỉ cần ả là muội muội của Tố Ảnh, bà ta sẽ bao che cho ả. Trong
giới tu đạo không ai có thể trừng trị Lăng Phi, bắt ả lấy mạng đền mạng, bởi
vậy chuyện này nhất định phải do ta làm. Lúc lưỡi đao trong tay ta đâm
xuyên qua ngực ả, lần đầu tiên ta biết hai chữ hả dạ có cảm giác sảng khoái
đến mức nào.”

“Đại thù được báo có lẽ là cảm giác này. Rất hả dạ, chỉ là sau khi hả dạ,

thù hận của ta đối với Lăng Phi cũng kết thúc tại đó. Trên thế gian này bớt
đi một người ta hận, song trước đó ta cũng mất đi một người mình yêu. Bất
luận ta có làm gì cũng không cứu được huynh ấy…” Nhạn Hồi ngẩng đầu
thở dài, trong giọng có tiếng cười khổ, “Đại sư huynh đã trở thành một vết
sẹo trong lòng ta, ta không cách nào xóa được nó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.