HỘ TÂM - Trang 763

Vậy là thân rồng lại chỉm vào trong nước, Thiên Diệu chỉ gác đầu lên bờ,

Nhạn Hồi ngồi bên cạnh hắn, cởi giày vớ ngâm chân vào nước suối.

Đêm thu, tiếng côn trùng rả rích thưa thớt hơn mùa hạ, màn đêm yên tĩnh

khác thường, chân Nhạn Hồi khua trong nước mấy cái, pha lẫn tiếng nước
róc rách, nàng nhìn bầu trời đêm than thở: “Nhớ lại thì hình như chúng ta
từng đi cùng nhau không ít đoạn đường, nhưng những lúc yên tĩnh ngồi bên
nhau như vậy hầu như rất ít.”

Chẳng phải sao, trên đoạn đường họ đi, mỗi giờ mỗi khắc đều đối mặt

với sinh tử, họ ăn ý với nhau hơn bất kỳ ai hết, tuy nhiên không phải bởi vì
họ trò chuyện với nhau nhiều nên đôi bên mới ăn ý nhau, mà vì là trời sinh
họ đã hiểu nhau như vậy.

Thiên Diệu không đáp, đuôi rồng trong nước cũng vẫy theo nhịp chân

đong đưa của Nhạn Hồi, ấy vậy mà Thiên Diệu lại không nhận ra, nhịp điệu
này rất thoải mái vui vẻ.

“Thiên Diệu, ngươi có từng nghĩ, nếu có ngày ngươi báo được thù, giết

được Tố Ảnh, ngươi sẽ làm gì không?”

Nhịp điệu lắc lư của đuôi rồng chậm dần lại, Thiên Diệu im lặng thật lâu

mới đáp, “Chưa từng nghĩ tới.”

Nhạn Hồi ngửa lên trời thở dài: “Hôm nay ta lại mơ thấy đại sư huynh.

Huynh ấy đứng bất động trong bóng tối hỗn độn nhìn ta từ xa, không nói
cũng không cười, ta cho huynh ấy biết ta đã giết Lăng Phi, nhưng dường
như vẻ mặt của huynh ấy không được vui.”

Thiên Diệu an ủi nàng: “Đó chỉ là một giấc mơ thôi.”

Nhạn Hồi thoáng im lặng, nàng sờ tim mình: “Thiên Diệu, ngươi có nhớ

chuyện vảy Hộ Tâm của ngươi kéo ta về từ Quỷ môn quan, do đó ta có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.