HỘ TÂM - Trang 761

Tử Thần không đáp, bóng hắn ngày càng mờ nhạt trong bóng tối hỗn

độn, mãi đến khi Nhạn Hồi tỉnh lại, hình như nàng vừa nghe thấy một tiếng
thở dài như có như không. Mở mắt ra, nàng vẫn đang nằm trong phòng của
mình, đồ đạc xung quanh chưa từng thay đổi.

Sự vật chân thực xung quanh càng khiến giấc mộng ban nãy thêm hư ảo.

Cho dù biết là giả, Nhạn Hồi cũng không thể nào ngủ lại được nữa.

Ánh trăng ngoài cửa sổ đêm nay rất đẹp, lòng Nhạn Hồi phiền muộn nên

không muốn ở lại trong phòng, nàng khoác áo đi tới suối băng.

Lúc sắp tới suối băng, Nhạn Hồi phát giác có một luồng long khí đang

chiếm cứ ở đó, nàng không tránh né, vẫn thản nhiên đi về phía trước. Nàng
có thể cảm giác được Thiên Diệu, Thiên Diệu chắc chắn cũng cảm giác
được sự tồn tại của nàng từ sớm, nếu hắn không tránh, vậy nàng càng không
cần phải tránh.

Đứng bên suối băng, Nhạn Hồi không nhìn thấy bóng Thiên Diệu đâu,

nàng cất tiếng gọi: “Thiên Diệu.” Lúc này suối băng mới dậy sóng lăn tăn,
tiếp đó lưng rồng nhô lên khỏi mặt nước, lộ ra một lớp vảy xanh, có chỗ
vẫn còn lộn xộn, trông rất dữ tợn, nhưng những vết thương cũ đã được vảy
rồng che kín, không nhìn thấy nữa.

Thân rồng thật dài chuyển động trong nước, sống lưng chìm xuống,

Thiên Diệu ngoi đầu lên khỏi mặt nước.

Cảnh tượng trong đêm Trung thu lần trước quá hỗn loạn, trong ký ức của

Nhạn Hồi chỉ còn lại máu và bùn, tuy nàng từng đút Thiên Diệu uống máu,
song vẫn chưa thật sự nhìn rõ nguyên thân đầu rồng của hắn.

Mắt rồng như vẽ, râu rồng tung bay, sừng rồng thẳng đứng, thật sự oai

phong như trong truyền thuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.