HỘ TÂM - Trang 811

“Chàng muốn thoát khỏi ta đến vậy sao!” Tố Ảnh tựa như không nhịn

nổi nữa, giọng bà ta vút lên, thanh âm the thé như có thể chọc thủng màng
nhĩ, “Chàng từng nói nguyện bên ta đến răng long đầu bạc, chàng từng viết
tên ta vào lòng bàn tay mình, chàng nói muốn vĩnh viễn nắm ta trong tay,
vĩnh viễn nhớ ta trong tim!”

Tố Ảnh nói rất bi thương, chỉ là vẻ mặt Lục Mộ Sinh vẫn vô cảm, Nhạn

Hồi bên cạnh càng không nhịn được, buột miệng nói: “Những hành động
tình tứ của thư sinh này kiếp trước sao lại quê mùa quá vậy…”

Tố Ảnh như đang chìm vào thế giới của mình, bà ta đứng bật dậy, nhào

tới phía trước kéo lấy Lục Mộ Sinh hỏi liên tiếp: “Chàng quên rồi sao,
chàng quên hết rồi sao, chàng từng thề non hẹn biển với ta, từng nói sẽ dùng
hết quãng đời còn lại để nhớ ta, nhưng chàng…” Giọng Tố Ảnh nghẹn
ngào, bà ta ôm vết thương trên ngực, giống như đang khẩn cầu, “Sao chàng
lại trở nên thế này? Sao chàng không thể đối xử với ta như xưa kia nữa?”

Lục Mộ Sinh không buồn nhìn Tố Ảnh, “Ta không phải người cô yêu.

Cũng không phải người yêu cô.”

Nhạn Hồi bổ sung thêm: “Người bà nói đã chết rồi.”

“Nói bừa!” Lời này như một cái gai trong tim Tố Ảnh, “Im miệng cho

ta!” Bà ta vung tay, một đạo pháp lực khổng lồ lập tức đè lên người Nhạn
Hồi, nàng liền cảm thấy tức ngực khó thở, không thể lên tiếng được nữa.

Còn Lục Mộ Sinh vẫn lạnh nhạt nói: “Cô ấy nói không sai.” Lục Mộ

Sinh gằn từng chữ, “Người cô nói, tướng quân đó đã bị chặt đầu trên chiến
trường rồi.”

Nghe thấy lời này, cho dù ngực khó thở không nói được, Nhạn Hồi cũng

sửng sốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.