HỘ TÂM - Trang 809

Lúc Nhạn Hồi tưởng bà ta sẽ không lên tiếng nữa, Tố Ảnh lại đưa tay ra

chạm vào cổ Lục Mộ Sinh, giọng hơi khàn: “Chàng bệnh rồi, đừng nói
nữa.”

Lục Mộ Sinh đã không thể cử động cánh tay, y nghiêng mặt tránh tiếp

xúc với Tố Ảnh, vẻ chán ghét xuất phát từ nội tâm không hề được che giấu,
hiển hiện trên mặt y rất rõ ràng.

Tay Tố Ảnh cứng lại trong không trung, cuối cùng âm thầm rút về,

không nói gì nữa.

Đêm trở nên yên tĩnh.

Hơi thở của Lục Mộ Sinh vẫn dồn dập, nhưng dần dần bắt đầu có quy

luật, chắc là đã thiếp đi, Nhạn Hồi nghĩ đêm nay sẽ không di chuyển nữa.
Nàng rảnh rỗi liếc nhìn Tố Ảnh rồi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Nhạn Hồi không hề cảm thấy tội nghiệp Tố Ảnh chút nào khi bà ta bị

phụ bạc như vậy, nàng chỉ cảm thấy bà ta đang tự làm tự chịu.

Sáng sớm hôm sau, Nhạn Hồi tỉnh giấc, lúc mở mắt vừa khéo nhìn thấy

Lục Mộ Sinh ngồi dậy, vết thương của y hình như đã đỡ nhiều, trong đó có
không ít công lao của Tố Ảnh, hắn cử động ngón tay, ngẩng đầu nhìn Tố
Ảnh đang tựa vào gốc cây ngủ bên kia.

Hắn nhìn Tố Ảnh hồi lâu, không biết nghĩ gì, tiếp đó liền đứng dậy.

Nhạn Hồi chớp mắt, cơ thể vẫn không cử động được, nàng không biết

Lục Mộ Sinh muốn làm gì, thấy y bước nhanh tới trước mặt Tố Ảnh, Nhạn
Hồi mấp máy môi, còn chưa kịp nói, Lục Mộ Sinh đã rút hàn kiếm bên
người Tố Ảnh ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.