HỘ TÂM - Trang 810

Nếu bây giờ Nhạn Hồi vẫn chưa nhìn ra y muốn làm gì, vậy đời này của

nàng đã sống uổng phí.

Tương tự, nếu Tố Ảnh bị người ta rút kiếm mà vẫn không tỉnh, thì đời bà

ta sống cũng uổng phí. Bà ta vẫn nhắm mắt ngủ, khả năng duy nhất là đang
giả vờ ngủ, bà ta muốn biết Lục Mộ Sinh định làm gì mình trong lúc bà ta
đang ngủ…

Cơ hồ không hề do dự, Lục Mộ Sinh nghiến răng, dùng sức lực yếu ớt

của y, đâm một kiếm vào tim Tố Ảnh.

“Xoẹt” một tiếng, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ lồng ngực Tố Ảnh.

Thấy một kiếm của mình đâm trúng, mắt Lục Mộ Sinh sáng lên, y dùng

hết sức đẩy kiếm vào trong, khiến cơ thể của Tố Ảnh khẽ run, bà ta mở mắt,
ánh mắt trong vắt, song đáy mắt là đau đớn khôn xiết.

Lục Mộ Sinh sửng sốt.

Tố Ảnh cười khổ, “Có phải chàng đang kinh ngạc rằng tại sao máu của ta

vẫn là màu đỏ không?” Bà ta nói, “Trong mắt chàng, máu tim của ta phải là
màu đen mới đúng phải không?”

Lục Mộ Sinh nghiến răng, rút mạnh kiếm ra, Tố Ảnh cũng nghiến răng,

tựa như vô cùng đau đớn. Thấy Tố Ảnh ngồi bất động dưới đất, Lục Mộ
Sinh quay người định tới dìu Nhạn Hồi, “Nhạn cô nương, tôi đã làm cô ta bị
thương, tôi đưa cô đi.”

Nhạn Hồi không đáp, vì nàng biết, muốn thoát khỏi Tố Ảnh nào đơn giản

như vậy. Trên thế gian này chỉ có Lục Mộ Sinh mới dễ dàng dùng kiếm đâm
vào ngực Tố Ảnh rồi rút ra, sau đó toàn thây thoái lui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.