HỘ TÂM - Trang 830


95

Nụ hôn thật sâu, Thiên Diệu cơ hồ siết Nhạn Hồi sắp ngạt thở, mãi đến

khi nàng không chịu nổi nữa đẩy hắn ra, hắn mới như bước ra khỏi thế giới
của mình, rời khỏi môi Nhạn Hồi để nàng hít thở không khí, nhưng tay vẫn
ôm chặt nàng.

Hắn muốn ôm nàng mãi, cảm nhận lồng ngực phập phồng của nàng, nhịp

tim đập mỗi lúc một nhanh của nàng, hắn muốn xác nhận Nhạn Hồi vẫn còn
sống, thật sự sống bên cạnh hắn.

Không dễ gì mới tỉnh táo lại, Nhạn Hồi ngẩng đầu sửng sốt nhìn Thiên

Diệu.

Bốn mắt giao nhau, hai người đều im lặng không nói.

Cuối cùng là Chúc Ly bên cạnh bước lên phá vỡ sự tĩnh lặng kỳ quặc:

“Giữa…giữa chốn đông người!” Giọng nó hơi run, “Còn không buông ra!”

Nhạn Hồi đột nhiên sực tỉnh, vội nắm lấy hai cánh tay Thiên Diệu đang

ôm mình, muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, tuy nhiên Thiên Diệu lại dùng
sức ôm Nhạn Hồi vào lòng một lần nữa, siết chặt nàng vào ngực mình, để
đầu nàng gác lên vai mình.

“Nàng vẫn còn sống.” Thiên Diệu nói, “Nàng vẫn bình yên.”

Nhạn Hồi nghe vậy ngây người, cũng sửng sốt vì hành động bày tỏ quá

mức của hắn: “Ta… còn sống, cũng bình yên.” Nàng cử động cổ, “Nhưng
ngươi…” Không để nàng nói hết, Thiên Diệu lại siết chặt nàng hơn, vỗ vỗ
lên gáy nàng như đang dỗ một đứa trẻ.

“Không sao rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.