HỘ TÂM - Trang 905

Nhạn Hồi nghe vậy cũng ngây người, nàng ho sặc sụa, che giấu gương

mặt ửng hồng, “Chàng nói đi, vừa rồi muốn nói gì?”

“Nàng nắm phải cánh tay bị thương của ta rồi.”

Nhạn Hồi đờ người, cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện bàn tay

mình đang đan vào tay trái bị thương của Thiên Diệu, lòng vừa xót xa vừa
cảm thấy bối rối, nàng vội buông tay, “Đau thì chàng phải nói chứ, cứ im
lặng làm sao ta biết chàng đau…”

Còn chưa dứt lời, tay chưa kịp rút ra, Thiên Diệu đã dùng cánh tay bị

thương kéo Nhạn Hồi vào lòng mình, vòng tay ôm lấy nàng.

Nhạn Hồi sửng sốt hồi lâu, hai má dần nóng lên.

Giữa nàng và Thiên Diệu tuy từng nói lời yêu, có điều rất hiếm khi có

những cử chỉ thân mật, họ dường như đã quen với cách làm bằng hữu,
thường ngày đừng nói là ôm, ngay cả nắm tay cũng rất ít.

Họ bị cuốn vào trong thế cuộc hiện tại, vì vậy mà cũng không còn tâm tư

suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người. Mãi đến lúc này được Thiên Diệu
ôm trong lòng, Nhạn Hồi mới bất chợt cảm thấy nàng và Thiên Diệu thường
ngày thật sự quá đỗi… trong sáng…

Cái ôm này của Thiên Diệu không giống như cái ôm ngạt thở trong đêm

trăng tròn khi ấy, cũng không giống như cái ôm vừa ngạc nhiên lại vừa vui
mừng sau khi hiểu lầm Nhạn Hồi bỏ mạng lần trước, mà chỉ là một cái ôm
rất đỗi nhẹ nhàng, thấm đẫm chân tình như nước chảy triền miên. Đây là
phút giây tình cảm mà trước đây họ chưa từng có.

“Nhạn Hồi, nàng hỏi sai rồi.”

Nhạn Hồi ngây ra, “Sai gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.