HỘ TÂM - Trang 903

Nhạn Hồi đáp: “Trong mộng ta mơ thấy sư phụ và đại sư huynh lúc họ

đưa ta về núi Thần Tinh, đó là lúc may mắn nhất trong đời ta, sư phụ cõng
ta, đại sư huynh sợ ta nhớ nhà nên ở bên cạnh ngây thơ kể những chuyện
cười mà chẳng buồn cười chút nào để trêu ta.” Nhạn Hồi vừa nói vừa bật
cười.

Thiên Diệu cụp mắt, song vẫn cười nhẹ phối hợp với nàng.

“Ta thật hi vọng con đường đó có thể đi mãi, vĩnh viễn không kết thúc.”

Nhạn Hồi khựng lại, nàng nắm tay Thiên Diệu, “Nhưng có người cho ta
biết, Thiên Diệu bị người ta ăn hiếp, sau đó ta liền tỉnh lại.”

Thiên Diệu ngây người, chỉ tích tắc sau thì ánh mắt hắn sáng lên, quay

đầu nhìn Nhạn Hồi, tuy nhiên Nhạn Hồi lại nghiêng đầu tựa lên vai hắn:
“Nửa đoạn sau là ta nghĩ ra gạt cho chàng vui thôi, không có chuyện đó
đâu.”

“…”

Nghe Nhạn Hồi nói, tâm trạng của hắn thật sự như cưỡi mây trong lúc

trọng thương… lúc lên lúc xuống…

Cảm nhận được cơ thể của Thiên Diệu khẽ cứng lại, Nhạn Hồi bật cười

như một đứa trẻ đắc ý sau khi đùa ác, “Chỉ là, nghĩ tới việc chàng vẫn còn
đang chờ ta bước ra khỏi giấc mơ, ta lập tức không muốn mơ những giấc
mơ như vậy nữa. Khi biết mình đã làm tổn thương một con rồng lớn tên
Thiên Diệu, ta liền cảm thấy mình thật sự rất đáng giận.” Nhạn Hồi nắm
chặt tay Thiên Diệu, mười ngón đan nhau, nói: “Rõ ràng ta đã từng nói sẽ
bảo vệ chàng mà.”

“Nhạn Hồi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.