HỘ TÂM - Trang 902

vẻ mặt rất tự nhiên, không còn ủ rũ, không còn thất thần, trong mắt cũng
không còn đau buồn quanh quẩn mãi không tan sau khi Lăng Tiêu chết đi.

Nhất thời hắn bỗng có một ảo giác, dường như họ là một đôi phu phụ

bình thường trong thế gian mênh mông này. Chuyện mỗi ngày Nhạn Hồi
sầu não nhất là hôm nay không muốn rửa chén, ngày mai không muốn nấu
cơm, sống một cuộc đời bình thường, có đôi chút biếng nhác…

Có lẽ ánh mắt sau lưng quá nóng bỏng nên khiến Nhạn Hồi ngoảnh đầu

nhìn, sau đó thoáng ngây người hỏi Thiên Diệu: “Làm gì vậy? Tại sao
chàng lại dùng ánh mắt hiền từ đó nhìn ta? Ta nổi hết da gà rồi đây này.”

Thiên Diệu ho sặc sụa, “Sao nàng lại giặt y phục cho ta?”

“Chàng bị Cửu đầu xà nuốt vào bụng, sau đó phát nổ chui ra, cả người

đầy mùi… Thêm cho chàng chút nước là có thể đem bón phân rồi, không
giặt giúp chàng làm sao ta chịu nổi mùi hôi thối đó mà cõng chàng về
được.”

Thiên Diệu gật gật đầu rồi im lặng.

Nhạn Hồi nắm áo lên vắt, sau đó treo lên cành cây bên cạnh, thầm nghĩ

với thời tiết nắng nóng ở đây, chắc chẳng bao lâu là có thể hong khô y phục.
Nàng giặt xong bèn tới ngồi bên cạnh Thiên Diệu.

Cánh tay Nhạn Hồi khẽ chạm vào cánh tay Thiên Diệu, nàng không nói

gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó nghe tiếng nước chảy, nhìn chim chóc thỉnh thoảng
bay ngang trời.

Cuối cùng Thiên Diệu không nhịn được nữa, hắn hỏi: “Sao nàng lại tới

đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.