HỘ TÂM - Trang 917

Nhạn Hồi bực tức, đã đi cùng nhau bao lâu nay, trải qua bao nhiêu

nguy hiểm, vậy mà đến giờ vẫn còn trốn nàng, hệt như những đứa trẻ ở
trong núi, gây họa rồi trốn đòn của cha mẹ.

Lòng Nhạn Hồi vừa bất lực vừa buồn cười, giả vờ nổi giận nói: “Tới

đây.”

Bên đó im lặng một lúc, tựa như do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đạp lên

cây cỏ, chậm rãi quay lại, đi tới trước mặt nàng.

Lúc này mặt trăng đã nhô lên khỏi ngọn núi, trong rừng như được

phủ một lớp sương lãng đãng, Thiên Diệu ngoảnh đầu đi, hơi mất tự
nhiên đứng trước mặt Nhạn Hồi. Trên đầu hắn không biết mọc ra hai
chiếc sừng nhỏ từ lúc nào, khác với chiếc sừng lớn oai phong lẫm liệt
sau khi hắn hóa rồng thường ngày, hai chiếc sừng nhỏ này giống hệt
như hai ngón tay trẻ con, vô cùng không thích hợp mọc trên đỉnh đầu
hắn. Tựa như “xoẹt” một tiếng rồi bất ngờ mọc ra vậy.

Ánh mắt Nhạn Hồi dừng trên chiếc sừng, sau đó nghiến chặt răng

nhịn tiếng phì cười: “Đây là cái gì?”

Thiên Diệu quay đầu lại, thở dài một tiếng: “Sừng…”

“Phụt…” Cuối cùng Nhạn Hồi vẫn bật cười, Thiên Diệu nghiêm mặt

bất lực nhìn nàng. Nhạn Hồi chìa tay ra, đưa hai ngón tay nắm lấy sừng
hắn, sau đó bóp bóp, “Cảm giác… cũng mềm lắm…”

Thiên Diệu nắm tay nàng, giọng điệu bất lực không biết phải làm

sao: “Nhạn Hồi…”

“Ta bóp cái bên kia một lần nữa thôi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.