HOA HỒNG CHO EMILY - Trang 14

đông chẳng bao giờ chậm tới, ngăn cách họ bằng cái cổ chai nhỏ hẹp của
mười năm vừa qua.

Chúng tôi vốn biết trên lầu có một căn phòng đóng kín mà đã bốn mươi
năm qua không một ai biết tơí, phải phá cửa mới vào được. Người ta đợi cô
Emily đã mồ yên mả đẹp mới dám phá cửa đó ra.

Sức phá cửa mạnh dường như đã làm căn phòng tràn ngập bụi bặm. Tưởng
như có tấm khăn phủ quan tài mỏng mùi hăng trùm khắp căn phòng được
trang trí cho cô dâu chú rể: trên những tấm màn buông có riềm màu hồng
bạc phếch, trên những chụp đèn màu hồng, trên cái bàn phấn, trên loạt đồ
pha lê thanh nhã, trên bộ đồ trang sức của nam giới mà mặt trong bằng bạc
đã xám xịt, xám đến nỗi mấy chữ viết tắt đã ám đen,. Giữa những thứ đó có
một chiếc cổ cồn và chiếc cà vạt tưởng như vừa được tháo ra, và khi nhấc
lên còn để lại trên mặt bàn một hình trăng lưỡi liềm mờ nhạt trên nền bụi.
Trên ghế còn vắt bộ quần áo gấp nếp cẩn thận, dưới ghế là đôi giày câm nín
và đôi tất chơ vơ.

Chính gã đàn ông đó nằm trên giường.

Chúng tôi đứng yên đó một lúc lâu, cúi nhìn cái miệng cười rộng hoác sâu
thẳm và không còn da thịt. Người ta thấy hình như thân gã có một lúc nằm
với dáng điệu ôm ấp, nhưng rồi giấc ngủ dài, dài vượt tình yêu, giấc ngủ
dài đã chinh phục được sự đỏng đảnh của tình yêu, đã lừa gạt được y. Di
thể gã đã rữa nát dưới những gì còn sót lại của chiếc áo ngủ, chẳng thể gỡ
khỏi nơi mặt giường gã nằm, và trên xác gã cũng như trên chiếc gối bên
cạnh gã phủ một lớp bụi đều đặn, dẻo dai và bền bỉ.

Lúc ấy chúng tôi để ý nhận thấy trên mặt gối thứ hai còn in hằn vết lõm đầu
người. Một người trong bọn tôi nhặt lên được một cái gì trên gối, và khi
chúng tối cúi xuống, lớp bụi gờn gợn vô hình khô khan mùi hăng sè xông
thẳng lên mũi, chúng tôi nhìn ra thì đó là một sợi tóc dài, một sợi tóc màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.