HOA HỒNG GIẤY - Trang 1087

- Muốn chữa trị vết thương lòng cần phải có thời gian. – Anh khẽ nói,

trên môi thấp thoáng một nụ cười.

Cô thẫn thờ nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh, chau mày đầy áy náy:

- Khang Kiếm, anh có trách em không?

Anh vuốt ve khuôn mặt cô:

- Em là vợ anh nhưng lại nghĩ về người đàn ông khác, đương nhiên anh

phải trách em rồi. Nhưng anh cũng có trách nhiệm, nếu hôm đó anh ở bên
em, ôm em, thì em sẽ không suy sụp tới mức tự khép mình để trốn tránh.
Thực ra không phải là em suy sụp, mà là em đang trốn tránh, em đang sợ
hãi. Trước đây cái em có được, cái em cho rằng không có gì có thể thay đổi
được chính là tình yêu thương của Thương Minh Thiên dành cho em. Giờ
cậu ấy nhắm mắt xuôi tay nên em hoảng sợ, em cảm thấy sợ hãi tất cả mọi
thứ, thậm chí em còn tưởng tượng ra một ngày nào đó anh cũng sẽ rời xa
em. Cho nên em tự thôi miên bản thân mình, cắt đứt mọi liên hệ với thế
giới bên ngoài. Trong thế giới ấy của em, không có mất mát, không có ly
biệt, cũng không có khổ đau.

Cô nhìn anh đăm đăm, rất lâu sau mới lên tiếng:

- Anh… có rời xa em không?

- Cô bé ngốc – Anh mỉm cười véo mũi cô – Thiên la địa võng em giăng

ra đã buộc anh lại rồi, anh còn đi đâu được nữa? Hơn nữa anh cũng không
nỡ rời xa em, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm mà.

Cô khẽ thở dài, cầm tay anh đặt lên tim mình:

- Đúng vậy, em rất sợ, em sợ chỉ còn lại một mình em trên thế giới này,

đi tới đâu cũng bị lườm nguýt và giễu cợt, như thể em tồn tại trên đời này là
một gánh nặng vậy. Không có sự khích lệ của Minh Thiên, em sẽ không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.