HOA HỒNG GIẤY - Trang 1140

Bác tài xế mỉm cười gật đầu.

Cửa mở ra, một luồng không khí lạnh buốt phả vào mặt, theo phản xạ,

Bạch Nhạn hơi rùng mình rồi đóng cửa xe vào.

Cách phía sau không xa, một chiếc xe hơi màu đen cũng nổ máy, chỉ

một lát sau đã hòa vào dòng xe rồi biến mất.

Chỉnh lại đôi gọng kính màu đen trên mắt, Lãnh Phong mím môi nhìn

những hãng cây cao vút bên đường.

Người ta nói Tân Giang là một thành phố nhỏ xinh đẹp, vị trí đắc địa,

kinh tế phát triển, phong cách hữu tình, kết hợp cả thời thượng và thanh
lịch, rất thích hợp để sinh sống. Anh tới đây đã hơn một năm, nhưng không
có ấn tượng gì quá lớn đối với những điều này.

Không có ấn tượng, thì cũng sẽ không lưu luyến.

Anh đã nhìn thấy cô, cô vẫn xinh đẹp, tươi tắn rạng rỡ như ngày nào, nụ

cười rạng ngời trên khuôn mặt, hoàn toàn khác hẳn với một Bạch Nhạn suy
sụp và mất hết lý trí như khi biết tin Minh Thiên qua đời. Người đàn ông đó
thật sự đã làm được, thật sự đã giành lại cô từ trong cơn đau khổ, thật sự đã
xoa dịu nỗi đau vô hạn mà Minh Thiên mang lại cho cô.

Bây giờ cô sống rất hạnh phúc, anh có thể thấy được điều đó.

Trước đây, thế giới của cô là Minh Thiên. Bây giờ và sau này, sẽ là một

người đàn ông có cái tên Khang Kiếm.

Anh, vẫn luôn chỉ là một người qua đường đi lướt qua cô.

Tới Tân Giang, là vì muốn gặp cô.

Đã từng gặp gỡ, đã từng quen biết, đã từng dộng lòng, đã từng hụt hẫng,

bây giờ anh rất bình tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.