Tết chả có gì vui, hơi nhớ vị bánh tart trứng đậu đỏ của KFC.
Anh mỉm cười, nhắn lại một cái mặt cười rộng ngoác, kèm theo ba chữ:
Mèo tham ăn.
Điện thoại reo, anh mở ra xem: Ha ha. Thêm một hình mặt cười toe toét.
Anh cười, vui vẻ mặc áo khoác đi đón Diệp Tử.
Bố mẹ anh thu nhập ổn định, kinh tế gia đình ở Tân Giang cũng thuộc
diện khá giả. Từ lâu, mẹ anh đã nói muốn mua xe cho anh, nhưng anh
không cần. Công tác tại cơ quan nhà nước, một thư ký như anh làm gì cũng
phải khiêm tốn một chút.
Anh bắt xe tới trước nhà Diệp Tử, bảo tài xế đợi một chút.
Diệp Tử đi xuống.
Nhìn cách ăn mặc từ đầu tới chân của cô, Giản Đơn biết ngay đó là vẻ
đẹp tự nhiên mà cô muốn thể hiện hết mình, sự tinh tế được tỏa ra từ mỗi
tiểu tiết. Trang điểm rất nhã nhặn, môi đỏ răng trắng, mềm mại nõn nà,
không cần giới thiệu cũng có thể đoán ra đây là cô gái hiện đại sống tại
thành phố lớn.
Anh không quen với một Diệp Tử như vậy, thời thượng, tân thời, hoàn
toàn khác với vẻ thanh tú, tinh nghịch ngày trước.
Họ đứng trước ánh đèn vàng vọt, nhìn nhau một lúc lâu.
- Anh vẫn bảo thủ, không có gì thay đổi. - Diệp Tử nói.
- Đúng thế, anh vẫn vậy. - Anh cười, mở cửa xe cho cô, đợi cô ngồi
ngay ngắn mới đóng lại, sau đó đi vòng qua bên kia, ngồi vào ghế trước.
Không phải là cố tình, mà là tự nhiên làm vậy.