Anh vẫn nghĩ tới Diệp Tử.
Qua lại với Diệp Tử hai năm, những gì đáng xảy ra đều đã xảy ra, nhà
cửa cũng đã mua, anh cũng bắt đầu tiết kiệm và âm thầm tính toán, như
một người đàn ông thực sự, làm thế nào để người con gái mình yêu được
hạnh phúc.
Diệp Tử chê Tân Giang quá nhỏ, cô ghét những tài liệu viết mãi không
xong của anh, ghét những cuộc họp hành bất tận của anh, ghét anh không
đủ hài hước, làm việc cứng nhắc, rập khuôn. Cô muốn tới thành phố phồn
hoa, sầm uất để chứng tỏ giá trị của mình.
Vô hình trung, dường như anh đã trở thành sợi dây ràng buộc và gánh
nặng của cô, vì thế, không nghĩ ngợi nhiều, cô liền đẩy anh ra xa.
Giữa tình yêu và sự nghiệp, phụ nữ và đàn ông giống nhau, đều lựa
chọn lập nghiệp trước, thành gia sau.
Ở Thượng Hải, Diệp Tử nhanh chóng tìm được việc làm. Như một giọt
nước nhỏ hòa vào biển lớn, cô nhanh chóng thích nghi với nhiệt độ và dòng
chảy nơi đó.
Họ rất ít khi liên lạc, thỉnh thoảng chỉ nhắn tin hỏi thăm đôi chút vào
mấy dịp lễ tết.
Theo dòng chảy của thời gian, nỗi nhớ nhung dần phai nhạt.
Đôi lúc, ban đêm anh nằm mơ thấy Diệp Tử, khuôn mặt mơ hồ.
Lần này, Diệp Tử về quê ăn Tết, không ngờ lại chủ động hẹn gặp anh.
Tâm trạng không kích động như trong tưởng tượng.
Trước khi xuất phát, điện thoại nhận được một tin nhắn.