HOA HỒNG GIẤY - Trang 1235

Khi Niếp Niếp sắp được một tuổi, cả nhà tới Bắc Kinh ăn Tết, để cho

ông bà ngoại, các cô dì chú bác mong chờ đã lâu được nhìn thấy Niếp Niếp
và mẹ bé.

Khỏi phải nói, việc đón tiếp long trọng tới mức nào.

Bà ngoại đã tám mươi sáu tuổi, nhíu mày gọi tên Bạch Nhạn rồi ngoái

đầu gọi con gái tới hỏi nhỏ:

- Trùng hợp ghê, Nhạn Nhạn cũng họ Bạch!

Bà còn nhớ, trước đây ông Khang Vân Lâm từng si mê một người phụ

nữ họ Bạch.

Khi đó Bạch Nhạn đang đứng bên cạnh nên tình cờ nghe được, khóe

miệng khẽ giật mấy cái.

- Mẹ, thiên hạ có mấy trăm cái họ, người Trung Quốc đông lắm, không

mang họ này thì họ kia, mẹ đừng liên tưởng lung tung. - Bà Lý Tâm Hà trả
lời như không. Bà thật lòng muốn quên hết chuyện cũ, trong lòng chỉ còn
biết ơn, không còn oán hận.

- Đâu có. - Bà ngoại lắc đầu, chăm chú nhìn Bạch Nhạn rồi tặc lưỡi -

Khỏi phải bàn, Nhạn Nhạn xinh xắn quá, thảo nào trói chặt được Khang
Kiếm.

- Niếp Niếp nhà chúng ta không xinh xắn sao? - Bà Lý Tâm Hà vội đòi

lại công bằng cho cháu gái.

Niếp Niếp tròn trĩnh, khi cười hai cái lúm đồng tiền giống hệt của Bạch

Nhạn lấp la lấp ló, da trắng nõn nà. Thấy ai cô bé cũng cười, không biết lạ
gì, ai bế cũng giơ tay ra theo rồi gục đầu trên vai người đó, khiến các vị cô
dì chú bác vui như bắt được vàng, tranh nhau bế ẵm, người nhà họ Khang
không mó vào được ngón tay của bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.