HOA HỒNG GIẤY - Trang 1236

Đến tối, cái miệng nhỏ xíu dẩu lên rồi dụi mắt, như thế tức là đòi mẹ.

Lúc Bạch Nhạn rửa ráy cho bé, bé đã nằm trong lòng Khang Kiếm ngủ
ngon lành.

Ngoài nhà vệ sinh, một đám người đứng lố nhố, người nào người nấy

mắt trợn tròn nhìn cô bé, không nhịn được cười, cũng chẳng ngại ngần gì,
quang minh chính đại nhìn công chúa rửa ráy.

- Con gái anh đúng là đồ lừa đảo.

Buổi tối, Bạch Nhạn và Khang Kiếm lên giường ngủ, Bạch Nhạn nhìn

xấp nhân dân tệ dày khư và đống quà tặng trên bàn, đó là quà gặp mặt mà
các vị trưởng bối tặng cho Niếp Niếp, còn có cả lắc tay kim cương và vòng
vàng.

- Di truyền ấy mà! - Khang Kiếm bò rạp bên cạnh con gái, âu yếm nhìn

con ngủ.

- Anh bảo nó di truyền của ai? - Bạch Nhạn nheo mắt lại đầy vẻ nguy

hiểm.

Khang Kiếm ngẩng đầu, giơ tay suỵt khẽ rồi hạ giọng:

- Đương nhiên là của anh? Chẳng phải em cũng do anh lừa về đấy thôi?

- Xí, cũng biết tự lượng sức mình đấy nhỉ. - Bạch Nhạn cười ranh mãnh.

Dưới ánh đèn, ánh mắt cô sáng lấp lánh, sếp Khang nhìn mà thấy lòng nóng
rực, bèn đưa tay ra ôm lấy cô, hôn thật nồng nàn.

- Anh điên rồi, Niếp Niếp kìa!

Khi ở Tân Giang, Niếp Niếp ngủ một mình trên cũi. Đến đây không có

cũi nên cô bé ngủ cùng giường với bố mẹ.

- Con ngủ say rồi, anh không làm gì quá đáng đâu, chỉ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.