Hơi thở của Bạch Nhạn nghẽn lại trong bụng, mặt đỏ phừng phừng.
“Minh Tinh!”. Cô bước tới.
Minh Tinh liếc cô, hừ một tiếng rồi tiếp tục dồn toàn bộ sự chú ý lên
người đàn ông. Nhưng người dàn ông lại tỏ ra rất hứng thú trước sự xuất
hiện của Bạch Nhạn, “Tiểu Thương, bạn em à?”. Đôi mắt hắn như hột đậu
xanh đảo quanh dán lên người cô.
- Không. - Thương Minh Tinh không thèm nhìn cô.
- Minh Tinh, chị qua đây. - Bạch Nhạn vội tiến lên kéo tay Minh Tinh.
- Đừng đụng vào tôi. - Minh Tinh tức giận hất Bạch Nhạn ra như sợ
dịch bệnh. - Cô muốn làm gì? Nói cho cô biết, đừng mơ hỏi thăm chuyện
anh trai tôi từ tôi.
- Em không có. Minh Tinh, chị như thế này, Minh Thiên mà thấy sẽ
buồn đấy.
- Xí. - Minh Tinh buông người đàn ông ra, tay chống nạnh mắng nhiếc
Bạch Nhạn. - Cô còn dám nói những lời này, không cầm gương mà tự soi
mình đi. Cô tưởng cô cụp đuôi lại là biến thành người à? Dù cô có nhảy
xuống sông Trường Giang ngâm cho trắng bệch ra thì cáo vẫn hoàn cáo,
con hoang vẫn là con hoang…
- Ê, chị này sao lại ăn nói như thế? - Liễu Tinh nghe không lọt tai, từ
đằng sau xông lên. - Chị nhìn người đàn ông này xem, gần đủ tuổi làm bố
chị rồi, đừng ra vẻ yêu thương trước mặt tôi, nhìn là biết chị chẳng phải đồ
tốt đẹp gì, Bạch Nhạn… cậu kéo mình làm gì?
- Đi thôi Liễu Tinh. - Bạch Nhạn bất lực nhìn Minh Tinh - Đừng nói
nữa. Xin lỗi, Minh Tinh.
- Mình đã nói xong đâu? - Liễu Tinh tức điên. Hằn học nhìn Minh Tinh.