HOA HỒNG GIẤY - Trang 166

- Tiếng “ừ” này, là ừ em xinh, hay là “ừ” anh nhỏ mọn?

Từ buổi tối hôm đó, vì câu hỏi sẽ cứu ai trước kia mà tự dưng Khang

Kiếm bực bội, sau đó không khí trong nhà trở nên rất lạ, phần lớn thời gian
anh đều xị mặt, dù cô trêu chọc thế nào, anh cũng không cười đáp. Nhưng
có vài lần, cô phát hiện ra, lúc hai người cùng ở trong phòng khách hay
trong phòng ăn, cô vừa nhìn ra chỗ khác là anh sẽ lén nhìn trộm cô, ánh mắt
đầy vẻ mâu thuẫn, ngơ ngác, tựa như một đứa trẻ lạc đường, khiến cô vô
cùng nghi hoặc.

Còn lâu Khang Kiếm mới mắc lừa, anh nghiêm mặt nhắc nhở:

- Khóa cửa cẩn thận.

- Sếp à, giọng điệu này của anh sao giống ra lệnh cho thư ký thế, em là

bà xã yêu dấu của anh mà. Cưới vợ về là để yêu thương, không phải là để
dạy bảo. - Bạch Nhạn chen lên xông ra cửa trước anh, hùng hồn nói. - Ai ra
sau khóa cửa, đổ rác.

Cô nhét ngay túi rác đang xách vào tay anh, vung vẩy hai tay chạy

xuống lầu.

Lưng Khang Kiếm đeo ba lô, tay trái xách túi, tay phải xách túi rác, lại

còn phải thò tay vào trong túi lấy chìa khóa cửa, đây… công lý ở đâu chứ?
Lẽ ra anh phải tức giận gầm lên, gọi cô lên trên, dạy bảo một trận ra trò,
nhưng khóe miệng anh lại phảng phất nụ cười.

Mười giờ, hai người rời tiểu khu, Khang Kiếm tự mình lái xe. Xe dừng

ở một khách sạn ven bờ sông, ông chủ nhận ra Khang Kiếm, hai người
chào hỏi, ông chủ kêu nhân viên lấy một tấm bạt che mưa che kín chiếc xe.

Sau khi thông cây cầu lớn bắc ngang sông, thành phố Tân Giang cho

xây một khu công viên nước bên bờ sông, giờ đã vào hè, lại là thứ Bảy, trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.