HOA HỒNG GIẤY - Trang 180

- Không, anh chẳng hơn loại người đó ở điểm nào. Anh như vậy, nếu

không phải kẻ nhu nhược, thì cũng là gã khốn kiếp.

Bạch Nhạn nửa cười nửa không, giọng lại rất nghiêm túc.

Lục Địch Phi mặt mũi đờ đẫn, không ngừng nuốt nước bọt:

- Nhóc à, em nói cụ thể hơn được không?

- Nói anh là kẻ nhu nhược, vì anh căn bản không có dũng khí làm một

người chồng đạt tiêu chuẩn hay một người cha xứng đáng. Anh sợ bị gia
đình trói chân, khiến anh mất đi cơ hội chơi bời, anh càng sợ phải gánh
trách nhiệm, vì thế anh không dám lấy người anh thích, như thế anh có thể
muốn đi thì đi, không chút áy náy. Nói anh là tên khốn kiếp, rõ ràng đã có
vợ có con, nhưng anh vẫn chơi bời đàng điếm ở bên ngoài, tự cho mình là
phong lưu, phóng khoáng. Nếu thật sự là cuộc hôn nhân vì lợi ích, vậy tại
sao lại sinh con? Hai người đều trưởng thành rồi, phủi mông là đi, còn đứa
trẻ thì sao? Nó không có quyền lựa chọn cha mẹ, nó có lỗi gì, gặp phải cha
mẹ như các người, thực sự là điều bất hạnh? Có thể anh nói đứa trẻ sẽ
không thiếu người yêu thương, vật chất đầy đủ, những thứ này có thể sánh
với tình yêu thương của bố mẹ không? Anh Lục, anh có biết cái gì gọi là
gia đình không? Là bờ vai anh dựa khi mệt mỏi, là ánh đèn khi anh trở về
giữa đêm khuya, là câu nói động viên khi anh thất bại, là hình bóng đứng ở
phía xa khi anh thuận buồm xuôi gió…

Giọng Bạch Nhạn bỗng nghẹn lại, mắt đỏ hoe, cô nâng cốc lên để che

giấu, quên mất đó là bia, bất giác lộ ra vẻ đau khổ.

Lục Địch Phi không cười, ngây ra nhìn Bạch Nhạn chằm chằm, như thể

lần đầu tiên biết cô.

- Là vì từ nhỏ em đã không có cha, nên mới suy nghĩ được như vậy ư?

Thực ra khi nghĩ tới con gái, lòng anh cũng rất đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.