HOA HỒNG GIẤY - Trang 182

- Biết không cô nhóc? Em mới từng này tuổi, không nên nói ra những

lời dâu bể từng trải như vậy. Em làm anh thấy đau lòng rồi đấy. Đáng tiếc
những gì phải đến vẫn cứ sẽ đến, em… đến lúc đó em nhất định phải sống
tốt. - Anh ta lắc đầu, nâng cốc lên uống ừng ực, bỗng hạ giọng nói - Có
những người vẫn không nên kỳ vọng quá nhiều. Cô nhóc, em là em, Khang
Kiếm là Khang Kiếm, cuộc chiến âm thầm giữa anh và Khang Kiếm sẽ
không vì em mà trở nên nhẹ nhàng hơn, anh vốn định chiêu mộ em làm nội
gián cho anh, ha ha, bây giờ thất bại rồi. Gần đây Khang Kiếm qua lại rất
thân thiết với một ông chủ họ Hoa, nếu ông ta đến nhà em, em chú ý một
chút, chưa biết chừng những điều đó sau này sẽ có lúc dùng đến.

- Ví dụ như nói cho anh nghe?

- Bây giờ anh không còn nghĩ như vậy nữa. Nào, cô nhóc, cạn ly vì sự

thất bại của chúng ta.

Lục Địch Phi nâng ly bia, Bạch Nhạn khẽ mím môi, ngả người trên ghế

hóng gió.

Nghe tiếng sóng nước miên man, thỉnh thoảng có tiếng chim đập cánh

bay qua, có lẽ vì đã lâu không đắm mình trong thiên nhiên như thế này, bất
giác cô nhắm mắt lại.

Lúc Khang Kiếm đi lên, cô đã ngủ thiếp đi.

Lục Địch Phi ở lại cùng Tiểu Tây uống rượu ngắm trăng, anh bế Bạch

Nhạn xuống, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, váy cô dúm lại, anh cẩn thận
vuốt phẳng. Dưới ánh đèn, anh bỗng nhìn thấy giữa phần mông và đùi của
Bạch Nhạn có hai vết sẹo mờ, giống như hai đóa hoa.

Anh nhíu mày, vặn sáng ngọn đèn trước giường để xem cho rõ,

Bạch Nhạn tỉnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.