HOA HỒNG GIẤY - Trang 339

kim cương không nhỏ được khảm vào mặt nhẫn, không chút lòe loẹt, càng
làm nổi bật giá trị của chính nó.

Bà lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Bạch Nhạn thu ánh mắt lại, đau đáu nhìn ra ngã tư, ngựa xe như nước,

áo quần như nêm.

Lúc hai người tới nhà hàng, ba người nhà ông Khang Vân Lâm và thím

Ngô đã tới nơi. Bà Lý Tâm Hà trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy
liền bằng tơ tằm thật màu đen, cổ áo và tay áo xanh xanh đỏ đỏ, hết sức vui
mắt. Vốn là rất cao quý ung dung, nhưng đúng hôm nhân viên phục vụ
trong nhà hàng mặc sườn xám gấm đỏ, cổ áo và tay áo viền vàng, so ra lại
thành ra long trọng mà thô thiển, còn hơi cổ lỗ.

Bà ta lại nhìn bà Bạch Mộ Mai đang đi vào, trông như một cô học sinh,

khuôn mặt được chăm sóc tốt của bà ta lập tức không chịu nổi.

- Ngại quá, đường hơi bị kẹt, để mọi người phải đợi lâu. – Bà Bạch Mộ

Mai ngồi xuống, trước xin lỗi vì đến muộn, sau lại ân cần quay sang Khang
Kiếm, trêu chọc hỏi – Khang Kiếm, Bạch Nhạn gần đây biểu hiện vẫn tốt
chứ?

Khang Kiếm lịch sự gật đầu, vẻ mặt thẫn thờ, chẳng nói chẳng rằng,

cũng có lẽ là không biết phải trả lời thế nào.

Thím Ngô có lẽ không ngờ tới mẹ của Bạch Nhạn sẽ xuất hiện như thế,

chưa từng gặp một bà thông gia phong tình như vậy, mồm há hốc, bà Lý
Tâm Hà lấy tay véo cho bà ta một cái, bà ta mới vội ngậm miệng lại.

- Ông thông gia, trông ông khỏe khoắn hơn lần trước nhiều. – Bà Bạch

Mộ Mai tự nhiên chào hỏi ông Khang Vân Lâm.

- Vậy sao? Vậy sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.