HOA HỒNG GIẤY - Trang 344

- Bố chồng con? – Bà Bạch Mộ Mai cười lạnh – Con còn coi bọn họ là

người nhà sao, con tưởng mẹ không nhận ra à?

- Đó là chuyện của con, không liên quan tới mẹ.

- Tốt, vậy thì chuyện của mẹ con cũng đừng quan tâm. – Bà Bạch Mộ

Mai quay người bỏ đi.

Bạch Nhạn cắn môi, cảm thấy bụng dạ lại cuộn lên, lại bò ra trên chậu

rửa nôn một trận, đợi mặt hết đỏ mới bước ra ngoài.

Lúc cô đi vào, ngoài Khang Kiếm đang cúi đầu, ai nấy đều nhìn cô như

quái vật. Cô vỗ vỗ mặt, có phải sắc mặt kém quá không?

Thức ăn đã đưa lên gần đủ.

Bà Lý Tâm Hà bỗng như biến thành một người khác, cười cười nói nói,

ánh mắt nhìn chồng cũng dịu dàng yêu thương, nhìn đến nỗi ông Khang
Vân Lâm nổi da gà. Lúc thì bà gắp thức ăn cho ông Khang Vân Lâm, lúc
thì rót nước cho ông. Lúc tàn tiệc, ra khỏi phòng ăn, lên xe, để thể hiện tình
cảm thắm thiết với ông Khang Vân Lâm, bà còn bảo thím Ngô cất xe lăn
đi, để ông Khang Vân Lâm bế bà vào xe.

Ông Khang Vân Lâm ăn sung mặc sướng bao nhiêu năm, lấy đâu ra sức

lực. Mặt ông đỏ phừng, hít mạnh một hơi, vừa mới bế bà Lý Tâm Hà lên,
người bỗng chao đảo không ngừng, cũng may bà Bạch Mộ Mai tiến lên đỡ
một tay, bà Lý Tâm Hà mới lên xe an toàn.

Bà Lý Tâm Hà sắc mặt hết sức khó coi, quay đầu, hung hăng đẩy ông

Khang Vân Lâm lên xe, không thèm nhìn bà Bạch Mộ Mai thêm cái nào.

- Đúng là nực cười, một con mụ tàn phế, đến quan hệ vợ chồng cũng

không làm được, mấy chục năm rồi còn thắm thiết cái nỗi gì? – Bà Bạch
Mộ Mai đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi, cười khẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.