Cô chẳng có gì là không yên tâm với năng lực làm việc của sếp Khang
cả, chỉ cảm thấy anh ta đi thật đúng lúc.
Đây cũng coi như là ý trời, có thể để cô suy nghĩ kỹ lưỡng thêm một
lần, quyết định thêm một lần, trên đời này không bán thuốc hối hận đâu.
Bạch Nhạn nhếch mép tự giễu, lần này ông trời quả thật quá đa mang
rồi, không cần thiết.
Buổi sáng lịch phẫu thuật được bố trí dày đặc, có lần tiến hành hai ca
mổ cùng một lúc. Bạch Nhạn vốn định tranh thủ chạy ra ngoài ăn sáng, lần
này lại đói tới tận trưa, cảm thấy tim dính vào phổi đến nơi.
Cô mua một phần cơm rang thập cẩm ở căng tin, bê đĩa tìm chỗ ngồi,
vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lãnh Phong từ ngoài bước vào.
Bạch Nhạn vội nhìn sang hướng khác, thấy Liễu Tinh đang ngồi trong
góc, vui mừng chạy tới.
- Cậu hớn hở gì thế? - Liễu Tinh mặt mũi phờ phạc lườm Bạch Nhạn.
- Trời đẹp, tiền đồ sáng sủa, mình có thể không vui sao? - Bạch Nhạn
uống một ngụm canh, nuốt một thìa cơm rang, cảm thấy như được hồi sinh.
Liễu Tinh lấy muôi nguấy bát canh chua trứng trong veo thấy đáy nước
trước mặt, bỗng nghiêm túc hỏi:
- Nhạn, cậu nói xem sống chung và kết hôn có khác nhau không?
Bạch Nhạn sững người, nhai cơm, chớp mắt, nuốt xuống:
- Có khác chứ! Cảm giác về trách nhiệm và sứ mệnh đều không giống.
Tuy đều là một đôi nam nữ chung trên một chiếc giường, nhưng kết hôn
được pháp luật bảo vệ, có một văn bản ràng buộc, ly hôn rồi có thể được