Cứ như vậy, dù sớm hay tối, lúc nào cô cũng đợi bác sĩ Lãnh cùng ăn
cơm. Ăn cơm xong, hai người sẽ cùng quay về khoa Tiết niệu, y tá thực tập
đã rửa sạch hoa quả hoặc pha xong trà đợi hai người. Khoa Tiết niệu tụ tập,
Lãnh Phong thường gọi Bạch Nhạn theo. Được ăn chùa mấy lần, đến khi
đám chị em trong phòng phẫu thuật kêu gào đòi đi ăn tiệm, Bạch Nhạn kêu
Lãnh Phong đi cùng cho có qua có lại. Đám chị em trong phòng phẫu thuật
rất kinh ngạc, Bạch Nhạn nói bác sĩ Lãnh vẫn là hàng chất lượng cao, tôi
đây tạo cơ hội cho mọi người, cố mà nắm bắt. Lãnh Phong đi một lần,
khuôn mặt lạnh như băng kia từ đầu chí cuối không hề tan chảy. Sau đó hai
ngày liền không thèm đếm xỉa đến Bạch Nhạn.
Thứ Bảy, Chủ nhật, Lãnh Phong lại đi làm riêng, Bạch Nhạn tự nhiên
trở thành tùy tùng, hơn nữa còn là tùy tùng duy nhất. Mã Gia không biết có
chuyện gì mà không thấy đến.
Ở bệnh viện, Bạch Nhạn gặp Mã Gia, len lén hỏi anh ta sao không đi
nữa? Mã Gia nhún vai, cười đầy ẩn ý:
- Tôi không đi góp vui với hai người đâu.
Hai người ra ngoài, mấy dịch vụ như mát xa, tắm hơi Lãnh Phong đều
từ chối hết, buổi tối cũng không uống rượu bừa bãi. Ăn cơm xong, trên
những con phố xa lạ, anh và Bạch Nhạn cùng đi từ đầu phố đến cuối phố,
rồi lại từ cuối phố đi về đầu phố.
Lãnh Phong mổ xong thường hết sức mệt mỏi. Vì sự an toàn của cả hai,
Bạch Nhạn đành phải cắn răng nhận lấy vô lăng. Chuyện gì cũng trăm hay
không bằng tay quen, làm bác tài mấy lần Bạch Nhạn đã quen tay, lái xe rất
ra dáng.
Về Tân Giang, hai người tạm biệt nhau, Bạch Nhạn mở túi xách liền
thấy một chiếc phong bì đã nằm ngay ngắn trong đó. Từ trước đến giờ