Bạch Nhạn đành thôi, âm thầm chờ đợi thời cơ trong truyền thuyết xuất
hiện.
Trong thời gian này, trời đổ mưa to suốt hai ngày liên tiếp, đường phố
Tân Giang nhất thời không thoát nước được, đi trên phố cứ như đang vượt
sông. Toàn bộ ban lãnh đạo của chính quyền Tân Giang đều đổ ra phố
chống ngập úng. Cuối cùng Bạch Nhạn cũng đã được chiêm ngưỡng dung
nhan của sếp Khang trên tivi, chiếc áo sơ mi màu trắng ngấm mưa ướt đẫm,
tóc bết vào trán, cảnh tượng này không khỏi gợi cho cô nhớ tới lần đầu tiên
anh đưa cô về nhà, hai người cùng che chung một chiếc ô bé xíu, cô nhìn
anh, tim như bị cái gì đó bóp nghẹt. Cảnh tình đó tái hiện, nhưng tâm trạng
đã không còn được như xưa, bây giờ cô lại càng suy nghĩ, lúc đó người đẹp
Y Đồng Đồng vẫn còn sống chung với anh, sao anh có thể làm được điều
đó với cô?
Chỉ có thể nói, sếp Khang là một chiếc giếng cổ thâm sâu khôn lường.
Bây giờ dù anh ta có mồm năm miệng mười đến thế nào, cô cũng không coi
là thật.
Một ngày kia, Bạch Nhạn bỗng nhiên phát hiện ra rằng, vô hình chung
cô và Lãnh Phong đã trở thành bạn tốt không chuyện gì là không nói.
Chỉ cần cô ở bệnh viện, họ nhất định sẽ cùng ăn cơm, không phải hẹn
trước, mà là cô vừa vào nhà ăn, nếu Lãnh Phong tới sớm, anh sẽ ngồi bên
cái bàn sát cửa và nói: “Sao bây giờ mới tới, tôi đợi lâu lắm rồi”. Cô vội
vàng xin lỗi, hai người cùng đi tới quầy, tự mua suất của mình, sau đó tìm
một cái bàn trống ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện Liễu Tinh hoặc
chuyện trong khoa. Nếu cô tới trước, đang ăn thì Lãnh Phong từ ngoài đi
vào, lạnh lẽo tới mức khiến mọi người đều cảm thấy nhiệt độ trong phòng
giảm đi mười độ. “Em ích kỷ thật, cũng không nghĩ xem tôi đói đến mức
nào, em xem món bắp cải cuốn thịt cay mà tôi thích bán hết sạch rồi”. Cô
cươi toe, đành phải sẻ bắp cải cuốn thịt cay trong đĩa mình sang cho anh,
hứa lần sau nhất định sẽ quan tâm hơn đến bác sĩ Lãnh.