gập ghềnh khó đi, muốn chợp mắt nghỉ một lúc cũng không được, đành
phải nằm nhớ tới hai cái lúm đồng tiền đáng yêu trên má bà xã.
...
Mấy tin nhắn này Bạch Nhạn đọc xong không trả lời. Có lúc số lần báo
cáo trong một ngày của sếp Khang nhiều quá, cô hơi áy náy, đành phải
nhắn lại hai chữ “đã nhận”. Một giây sau sếp Khang liền gửi tới một cái
mặt cười tươi như hoa. Bạch Nhạn nhìn mà ngây ngẩn, sếp Khang đúng là
cái gì cũng biết!
Còn không thấy đuôi, là lúc cô muốn cùng anh nghiêm túc ngồi xuống
nói chuyện giải quyết cuộc hôn nhân này, thì lại chẳng thấy người đâu. Từ
hôm xảy ra chuyện anh bị đứt tay, hai người không gặp nhau. Bây giờ ba
bữa Bạch Nhạn đều giải quyết ở bệnh viện. Lúc nghỉ cô cũng ra ngoài ăn.
Trừ phòng ngủ, những chỗ khác đều là bầu trời của bà Lý Tâm Hà và thím
Ngô.
Nhưng Bạch Nhạn có thể cảm nhận được, sếp Khang có về qua nhà.
Chiếc ghế kéo ra trong phòng làm việc, tách trà để qua đêm, đầu lọc
thuốc đầy ngập trong gạt tàn. Có hôm Bạch Nhạn dậy sớm, thấy trên chiếc
kệ thấp trong phòng ngủ đặt một giỏ lê, đặc sản của Tân Giang mùa này,
quả nào quả nấy căng mọng.
Còn có đêm, cô đang mơ màng ngủ thì mơ hồ cảm thấy bên cạnh có
người, cô vừa xoay người thì cánh tay đang đặt trên người cô bỗng rụt lại,
hơi thở chậm dần. Đến tận khi cô lại nặng nề ngủ thiếp đi, người bên cạnh
mới xích lại gần, vuốt ve tóc và mặt cô, sau đó thở dài vẻ đầy tâm sự. Một
lát sau, người bên cạnh rón rén trở dậy, dò dẫm đi ra cửa. Trong bóng đêm,
Bạch Nhạn mở to mắt, thở dài.
Bạch Nhạn từng chủ động gọi điện cho sếp Khang bận rộn, giọng sếp
Khang nghe điện thoại vô cùng thoải mái, ân cần hỏi han, nhưng khi cô