HOA HỒNG GIẤY - Trang 511

Lệ Lệ vẫy đuôi, gục đầu xuống, trông ỉu xìu.

Thím Ngô rất tiết kiệm, chỉ cần bà Lý Tâm Hà vào phòng là bà ấy sẽ tắt

ngay điều hòa ở phòng khách. Phòng khách rất nóng, lông Lệ Lệ ướt sũng.

Bạch Nhạn thấy mồm Lệ Lệ khô khốc bèn đứng dậy, bật điều hòa rồi

vào trong bếp rót nước đặt trước mặt nó.

Lệ Lệ nhìn cô, thè lưỡi ra liếm nước. Bỗng nó kêu oẳng lên một tiếng,

nôn ra như suối.

Bạch Nhạn thất kinh.

Thím Ngô tắm xong bước ra, quần áo còn chưa cài xong đã ba chân bốn

cẳng xông tới bế Lệ Lệ lên, mắt tóe lửa nhìn Bạch Nhạn:

- Cô... vừa cho Lệ Lệ ăn cái gì?

Bạch Nhạn chớp mắt:

- Tôi cho nó uống chút nước thôi.

- Không thể nào. – Giọng thím Ngô vừa cao vừa the thé, lại kích động

như vừa khám phá ra bí mật bị che giấu bao lâu nay. – Từ trước tới giờ cô
chưa từng cho Lê Lệ ăn, hôm nay sao tự dưng lại tốt bụng như vậy? Nhất
định là cô thấy chúng tôi đều không có mặt, cô biết Lệ Lệ là cục cưng của
bà Tâm Hà, cô không làm gì được bà nên đầu độc Lệ Lệ có đúng không?

- Thím Ngô, bà không viết tiểu thuyết đúng là đáng tiếc.

Bạch Nhạn hết chịu nổi, nhún vai.

Thím Ngô không hiểu ẩn ý trong lời Bạch Nhạn, cho rằng cô đang lấp

liếm nên càng đắc ý, đúng lúc này Lệ Lệ lại nôn ra một thứ gì đo xanh xanh
đỏ đỏ.