HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 110

Khổng Tước ngây người vì ở nơi cô xuất hiện, lại có một cô gái khác còn

nổi bật hơn cô, nhất thời cô không thể chấp nhận được.

Còn Trì Linh Đồng ngây người vì tò mò Hi Vũ trở nên phóng khoáng từ

như vậy từ bao giờ, ngày xưa cô chỉ mặc một chiếc váy dài qua gối mà cậu
ta đã mắng cô vô liêm sỉ. Búp bê Tây mặc thế này, chẳng khác gì khoác một
tấm lụa trắng trên người, nửa người, nửa lưng đều để lộ.

Hai người – mỗi người một suy nghĩ riêng, nhưng đều quên lễ nghĩa tiếp

khách.

Hi Vũ đứng ngoài một lúc, thấy không ai chào hỏi mình, bèn nắm tay

búp bê Tây bước vào: “Trì Linh Đồng, làm sao mà cậu biết tới cái xó này
thế hả, quá khó tìm, lái xe taxi đi vòng vòng mãi mới thấy.”

“Rượu thơm chẳng ngại hẻm sâu.” Trì Linh Đồng mỉm cười đầy miễn

cưỡng, đứng dậy. Bảy năm không gặp, Hi Vũ trông chín chắn hơn nhiều,
quần áo cũng bộc lộ khí chất, nhưng khi cậu ta vừa mở miệng, cách nói
chuyện và giọng điệu của cậu ta vẫn khiến cô sôi máu.

Hi Vũ nhíu mày, nhìn Trì Linh Đồng mấy lượt: “Cậu nói cậu cũng lớn

rồi, sao còn ăn mặc như học sinh cấp ba thế, cưa sừng làm nghé à?”

Trì Linh Đồng kích động tới mức muốn cởi giày nhét vào miệng cậu ta,

nhưng cô còn chưa hành động, Khổng Tước đã kéo cô lại, mỉm cười yêu
kiều: “Đồng Đồng nhà tôi là một tài nữ, học hành nhiều, khí chất của người
trí thức trời sinh mà thành, khí chất này sẽ không biến đổi theo tuổi tác, đâu
cần giả bộ? Bạn học cũ à, hai năm qua cậu sống cũng khá, ngắm quen cái
đẹp rực rỡ mỹ miều, khiếu thẩm mỹ đã thay đổi, chúng tôi hiểu mà.” Nói
xong, Khổng Tước làm bộ vô tình liếc nhìn búp bê Tây đang đứng cạnh Hi
Vũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.