HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 312

Cô đang mơ về quà tặng tinh xảo thì đột nhiên bị câu cuối cùng của anh

làm cho phát hoảng, “Tiện thể ư?” Sao cô thấy có gì đó không ổn, như bị
tập kích ấy.

“Đến chào hỏi thôi, tránh để ông cụ lo anh chỉ mải xây dựng sự nghiệp

mà lơ là chuyện lớn của đời người.”

“Ông cụ lo lắng tức là đang quan tâm đến anh, chẳng liên quan gì tới em,

em không muốn diễn vai khách mời.” Cô từ chối thẳng thừng, hai người
vừa mới yêu nhau, dù sao cũng phải qua lại mười năm tám năm, trải qua đủ
kiểu phong ba bão tố, sau đó mới tính đến chuyện cưới xin được.

“Em là nhân vật chính thực thụ, em không diễn thì ai diễn? Em ôm cũng

ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, đừng có trốn tránh trách nhiệm.”
Ánh mắt anh khi nhìn cô vừa lộ vẻ tổn thương, vừa lộ vẻ oán trách.

“Em … em …” Mỗi khi người đàn ông này có vẻ mặt ấy, cô lại bắt đầu

nói lắp.

“Linh Đồng, đây mãi là giấc mộng xa vời mà anh cho là không thể thành

sự thật, gặp được một cô gái tốt, dẫn cô ấy tới trước mặt ông nội anh, để
ông ấy hiểu rằng dù không mang vỏ bọc là nhị thiếu gia nhà họ Bùi, anh
vẫn có thể tìm được hạnh phúc.” Anh nắm chặt tay cô, đưa lên môi, nhẹ
nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

“Anh định khiêu khích ra oai với ông ấy đúng không, là vì anh vẫn ôm

hận chuyện ngày trước bị ông ấy cướp người yêu của anh, à không, là anh
trai anh cướp người yêu của anh.” Cô muốn rút tay về, anh không buông,
đưa tay cốc vào đầu cô một cái. “Trong đầu em chứa thứ gì thế, chuyện từ
đời nào rồi mà cứ nhắc mãi.” Anh thở dài nặng nề, “Linh Đồng, thực ra anh
rất thích làm thiết kế chuyên nghiệp, cũng không muốn ra sức đấu đá ở
thương trường để tranh giành vị trí số một. Anh cố gắng như thế, chẳng qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.