HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 331

“Em chưa từng nghĩ như vậy ư?” Anh kéo cô vào nhà, cúi đầu, “Nhóc

con, sao em vào nhà mà không thay giày?” Anh dắt cô tới giá đựng giày,
lấy ra một đôi dép béo tròn dễ thương màu hồng nhạt, bên trong lót lông,
phía trên thêu hình một chú gấu ngờ nghệch, nhìn là có cảm giác ấm áp của
gia đình.

“Trợ lý Quân tới đón em ngay thôi, em chẳng muốn thay.” Cô chớp mắt,

thấy đôi mà anh đang đi giống hệt đôi trước mắt cô, chỉ khác là đôi của anh
có màu xanh.

“Anh ta không nói là bận việc tới khi nào, em còn định bắt anh ta leo lên

tầng thứ hai mươi tư à? Nào, thay giày rồi nhanh đi tắm rửa, ngủ ở phòng
cho khách nhé, ban đêm đừng tùy tiện đi vào phòng anh, nam nữ hữu biệt.

(*)

” Anh đẩy cô ngồi xuống ghế sofa, cúi người nửa ngồi nửa quỳ, giúp cô

thay giày.

(*) Trong giao tiếp đàn ông và phụ nữ nên thận trọng, giữ ý.

“Ai thèm vào phòng anh? Không cần đâu!” Cô đỏ mặt đẩy tay anh ra,

“Phòng cho khách chẳng phải chính là phòng của em gái anh sao, nhà em
… gần đây, em vẫn nên về nhà thì hơn.”

“Em thấy anh say tới mức này rồi, quan tâm chăm sóc chút đi! Em có thể

tự bắt taxi, nhưng bên ngoài mưa to gió lớn như vậy, anh lại để em một thân
một mình về nhà, nếu là em thì em có yên tâm không? Vả lại thang máy còn
đang hỏng, em cứ cố đi thì đến bao giờ mới về được nhà, trời cũng sắp sáng
rồi. Nhạc Nhạc là cú đêm, chưa đến trưa mai thì nó chưa về đâu. Ngoan
nào, đừng bướng bỉnh nữa, đi tắm rửa đi, anh mệt lắm.” Anh day day trán,
trong mắt tràn đầy sự mệt mỏi.

“Em … không có quần áo mặc ở nhà, cũng không có bàn chải đánh

răng.” Cô cố gắng đấu tranh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.