HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 329

“phụt”.

Trì Linh Đồng co ro lại theo bản năng, nhưng điều lạ lùng là đèn hành

lang bên ngoài cũng không sáng.

“Anh ở cái nơi quỷ quái gì thế này?” Cô vừa lầm bầm vừa bước ra khỏi

thang máy, “Á…” thình lình chân vấp một cái, cô ngã “bịch” ra đất, lòng
bàn tay, đầu gối đều đau buốt. Không ngờ chưa tới tầng thứ hai tư mà thang
máy đã mở cửa.

“Ai bảo em chê bai nó?” Bùi Địch Thanh lấy điện thoại, dựa vào ánh

sáng của màn hình để xác định phương hướng, Trì Linh Đồng bước nhanh
quá, anh không đỡ kịp. Thấy cô nằm trên nền như một con mèo nhỏ, anh
không khỏi bật cười, đưa tay đỡ cô lên, phủi phủi bụi bẩn trên người, mở
cửa ra.

Ánh đèn đột ngột sáng lên, chiếu rõ dáng vẻ thảm hại của Trì Linh Đồng,

“Có phải anh muốn ra oai phủ đầu nên mới tặng em phần quà ra mắt này
không?” Cô bực bội vô cùng, bèn giận lây sang anh, lòng bàn tay xước cả
da rồi.

“Chủ yếu là do em ít khi ghé qua nên nó mới không quen em. Tới nhiều

lần thì sẽ khác ngay thôi.” Anh cười, giúp cô cởi áo khoác, lấy khăn bông
ấm lau tay cho cô.

“Có tiền thì ghê gớm lắm à, đúng là kỳ thị, đến thang máy cũng bắt nạt

người nghèo.” Cô nhanh chóng đánh giá căn nhà, triệu chứng điển hình của
đại gia độc thân, phong cách đơn giản thoải mái, bên trong hầu như đều là
những hình kỷ hà gãy gọn

(*)

, thiết bị điện cũng không ngoại lệ, đều có vỏ

kim loại, kiểu dáng mỏng nhẹ, nhưng tất cả đều rất lạnh lẽo, không hề có
hơi thở từ cuộc sống sinh hoạt của con người. Không tìm được dù chỉ là
một chiếc khăn giấy đã dùng xong hay một mẩu tàn thuốc. Ngay cả chiếc va

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.