HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 352

mình cũng thấy rất kỳ quặc, như mấy cô nữ chính yếu ớt trong các bộ phim
tình cảm lãng mạn, tự nhiên buồn phiền chán nản mà chẳng có lý do.

“Anh không chỉ trích …” Bùi Địch Thanh đưa tay lau nước mắt cho cô.

Nước mắt càng chảy càng nhiều, anh không thể không đưa ống tay áo của
mình ra, để mặc cô quệt hết nước mắt nước mũi lên đó. “Linh Đồng …”
Anh ngồi xuống bên giường cô, “Nghèo không đáng sợ, khó không đáng
sợ, nhưng tai nạn … Lúc anh đi họp thì gặp chủ tịch Nhạc, chị ta mệt mỏi
nói chị ta vừa từ bệnh viện tới đây, em bị tai nạn giao thông. Đây là lần đầu
tiên trong đời, anh thấy hoảng hốt như thế. Anh thực sự sợ hãi.”

“Xin lỗi!” Cô nhìn khuôn mặt mệt mỏi vì lo lắng của anh, thoáng run rẩy.

“Đôi khi em quả thực rất ngây thơ, khả năng làm việc cũng kém, khiến

anh vô cùng lo lắng. Nhưng thà rằng em làm phiền anh, khiến anh lo lắng,
đó là sự giày vò hạnh phúc, còn hơn em khiến anh sợ hãi như vậy.” Anh dịu
dàng xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt của cô, mỉm cười cay đắng: “Thật buồn
cười, chúng ta quen nhau chưa lâu,sao anh lại thấy dường như em đã nhập
sâu vào trong cốt tủy?”

“Sau này em sẽ không kích động, cũng không tùy hứng, sẽ không để

mình gặp tai nạn như hôm nay.” Cô vội vàng cam đoan, cảm thấy thân thể
mình dường như cũng không đau đến thế.

“Nói thì phải giữ lời.” Bấy giờ sắc mặt anh mới bình thường trở lại, đôi

môi tái nhợt từ từ chuyển hồng.

“Vâng vâng! Địch Thanh, anh thực sự rất thương em sao?” Cô lại bắt

đầu trêu ghẹo anh.

Anh không cốc đầu cô như bình thường mà nghiêm nghị gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.