HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 388

Khi ăn cơm, Khổng Tước không ngừng nhận được tin nhắn, cô nàng vừa

xem vừa cười tủm tỉm.

“Ông xã Tiêu nhắn à?” Trì Linh Đồng hỏi.

Khổng Tước thoáng ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Giờ cũng không biết anh ấy

đang chu du ở đâu nữa? Ban đầu bảo là tới Hồng Kông giao lưu học thuật
hai tháng, sau đó kéo dài thời gian, lại được trường đại học gì đó của Anh
mời sang, mấy hôm trước lại bảo là tới Pháp rồi. Dù sao anh ấy đến nơi nào,
học viện cũng sẽ gọi điện báo cho tớ một tiếng.”

Trì Linh Đồng rất ngạc nhiên, tính thời gian thì đã gần nửa năm rồi!

“Anh ta không gọi điện cho cậu sao?”

“Gọi điện đường dài quốc tế đắt lắm, tớ bảo anh ấy đừng gọi cho tớ.”

“Anh ta nghèo lắm ư?” Trì Linh Đồng thấy hơi kì lạ.

Mặt Khổng Tước chợt đỏ lên, đảo mắt trốn tránh: “Tiết kiệm được thì cứ

tiết kiệm thôi, kiếm được tiền vất vả lắm chứ.”

Trì Linh Đồng chợt hiểu ra: “Cậu sợ anh ta gọi điện kiểm tra cậu đúng

không?”

“Sao cậu ăn ít thế, ăn nhiều vào, cậu nhìn cậu đi, mặt bé bằng lòng bàn

tay rồi đấy.” Khổng Tước cười duyên dáng, không có ý định đi sâu vào đề
tài này.

Trì Linh Đồng thở dài: “Khổng Tước, cậu đừng coi anh ta như cái bát

đựng thức ăn cho mèo thế chứ, người ta là bình sứ Thanh Hoa cổ vô cùng
đắt giá đấy, nếu bị người tinh mắt nhận ra, cậu có khóc cũng không kịp
đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.