HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 446

muốn nói với Khổng Tước đều chẳng còn quan trọng, cô đứng dậy bước
xuống tầng.

Ngày mưa nên trời tối rất nhanh. Gió nghiêng mưa nhẹ, từng hạt mưa bụi

nho nhỏ tạt vào cửa sổ tạo thành những tiếng sàn sạt, không khí mát lạnh,
tĩnh lặng mà ẩm ướt. Khi cô về tới cửa nhà thì khung cảnh đã trở nên mờ
mịt. Người đàn ông lẽ ra nên ở khách sạn đối chất ba mặt một lời, lúc này
lại đứng trước bậc thềm nhà cô như người lính không quân.

Anh nói ra từng câu từng chữ: “Trì Linh Đồng, tuy hiện tại tôi còn chưa

nhớ được nhiều, nhưng tôi chắc chắn rằng Khổng Tước cũng không phải vị
hôn thê của tôi. Nếu ngày trước đã từng, vậy đó nhất định là một sự sai lầm.
Tôi sẽ nói rõ chuyện này với cô ta, cho nên, sau này em đừng vì cô ta mà
làm những chuyện ngốc nghếch nữa.”

Cô xoắn mười ngón tay vào nhau, như một cô nhóc không biết nên làm

thế nào cho phải.

*****

Mùa mưa tựa như một người oán phụ không thể buông bỏ hồi ức, dừng

chân rồi lại dừng chân, nhưng cuối cùng vẫn đành bỏ đi. Tiêu Tử Thần nói
rõ mọi chuyện với Khổng Tước vào một buổi xế chiều không mưa, tại nhà
của Khổng Tước. Hôm ấy, đúng dịp Trì Linh Đồng cũng ở đó. Cô ngồi
trong phòng khách của Khổng Tước, phòng khách theo hướng Tây, có một
khung cửa sổ bằng kính rất to. Cô nheo mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ở
bầu trời phía Tây, ráng chiều tựa như một vệt máu đỏ khiến lòng người say
đắm.

“Nước hoa quả hay bia?” Khổng Tước mặc một chiếc váy dài Bohemie

có màu sắc sặc sỡ, đi qua đi lại trong phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.