HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 568

mai có tiết dạy.”

Quân Mục Viễn tiếc nuối nhún vai: “Sao phải vội thế?”

“Vì miếng cơm manh áo mà, không làm khác được.” Anh bắt tay anh ta,

nói lời từ biệt.

“Thầy giáo Tiêu, chuyện hôm nay tôi kể với anh, và những ký ức anh có

thể sẽ nhớ lại trong tương lai, xin anh giữ bí mật giúp chúng tôi, được
không?” Quân Mục Viễn khẩn cầu nhìn anh.

Anh mỉm cười, nhắm mắt một thoáng: “Những chuyện này đâu liên quan

tới tôi?” Trước khi tới đây, anh còn nghĩ, có cần về Hồng Kông một chuyến
hay không. Nhưng xem ra,không cần nữa rồi.

Bí mật này cứ để anh chôn sâu tận đáy lòng, mang tới Thiên đường đi

thôi. Nghĩa vụ, trách nhiệm, có lẽ là cả sai lầm của Bùi Địch Thanh, Tiêu
Tử Thần thực sự đã gánh chịu thay anh. Một người có khuôn mặt của Tiêu
Tử Thần, và linh hồn của Bùi Địch Thanh như anh, toàn bộ ý nghĩa sự sống
nên đều là vì Tiêu Tử Thần, chăm sóc người nhà họ Tiêu, dạy dỗ sinh viên.
Còn về Khổng Tước, ngoại trừ việc không thể yêu cô ta, anh sẽ quan tâm
hết sức có thể.

Có lẽ đây cũng là một loại giải thoát! Hai mươi chín năm qua, anh vẫn

luôn mâu thuẫn chuyện con cả con thứ, để có được sự ưu ái của ông Bùi
Thiên Lỗi, để mẹ mình được nở mày nở mặt với các vị phu nhân khác, để
chứng minh bản thân xứng đáng làm người lãnh đạo của Hằng Vũ hơn Bùi
Địch Văn, anh đã nỗ lực hơn bất kỳ ai, trân trọng Hằng Vũ hơn hết thảy
mọi người. Nhưng giờ mọi thứ đều bay theo gió, hoàn toàn tan biến.

Được rồi, anh không nợ Hằng Vũ, cũng không nợ nhà họ Bùi nữa. Hằng

Vũ cũng không nợ anh, nhà họ Bùi cũng không nợ anh. Anh không oán
trách ông trời, thực ra, anh rất may mắn vì luôn có Linh Đồng ở bên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.