HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 578

này, nhưng khi cô nghe thấy tiếng sóng, lại chìm đắm trong niềm hạnh phúc
của tình yêu.

Tiếng chuông cửa vang lên, nhân viên chuyển phát nhanh giao hàng đã

tới cửa. Đây là chuyện mà dạo gần đây bà Đàm Trân thích thú nhất, hơi
chút là gửi túi lớn túi bé đến đây, khiến mấy anh chàng nhân viên chuyển
phát thấy cô là nhe răng cười. Bà Đàm Trân gửi mọi thứ, lớn thì là chăn
bông, nhỏ thì là túi trà, đôi khi cũng gửi đồ giúp Tiêu Tử Thần.

Nhan Tiểu Úy nói chị ấy cực kỳ nghi ngờ bằng cấp của Tiêu Tử Thần là

đồ dỏm, nếu anh động não một chút thì làm sao có thể để em nhởn nhơ như
thế này được?

Nếu cô đoán không lầm, Tiêu Tử Thần đã biết cô ở Thanh Đài ngay từ

hôm đầu. Hôm ấy, lời nói dối của cô có vô vàn sơ hở, nhưng anh không
vạch trần, cũng không truy hỏi tới cùng, phong độ quân tử của anh đã tác
thành cho sự trốn tránh của cô, chúng cũng thể hiện sự quan tâm của anh
dành cho cô.

Hộp chuyển phát nhanh được gói rất gọn gàng, không nặng lắm. Mở ra

là một cuốn “Lịch sử kiến trúc phương Tây”, cô giở ra nhìn một thoáng, tìm
thấy một bức ảnh được kẹp trong sách. Tiêu Tử Thần đứng trước cửa tiệm
cà phê ở đường Quế Lâm, hẳn là cách đây không lâu, lá cây ngô đồng vẫn
rụng, áo khoác kiểu Anh, quần jean, boot da cổ ngắn, nụ cười dịu dàng mà
trầm tĩnh.

Món đồ đầu tiên mà Tiêu Tử Thần gửi cho cô là hai chiếc đồng hồ, hôm

ấy cô vô cùng hoảng hốt, ra khỏi Khế Viên nhưng không mang theo bất cứ
thứ gì. Món đồ thứ hai là một túi kẹo hồ lô, cô đặt chúng lên bàn ăn, nước
đường dính vào mặt bàn, phải mất rất nhiều công sức mới lau sạch được.

Cô đặt cuốn sách xuống, gọi điện cho bà Đàm Trân. Như thể bà Đàm

Trân đã chờ điện thoại từ trước, cô vừa gọi thì bà nghe máy ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.