Năm lớp mười hai ấy, trong lớp đột nhiên nổi lên làn gió yêu đương. Tựa
như trước khi thế giới diệt vong, vui chơi hết mình trở thành xu thế. Buổi
tối chỉ tới trường tự học một hồi rồi đôi nào đôi nấy ra sân trường hò hẹn.
Khổng Tước qua lại nhập nhằng với ba nam sinh cùng một lúc, lúc hẹn hò
về, bèn tỉ mỉ kể lại cho Trì Linh Đồng nghe.
Trì Linh Đồng như một vị quân sư, nhận xét này rồi hiến kế nọ cho
Khổng Tước về các nam sinh, nhưng bản thân cô thì vẫn chưa để tâm tới
chuyện này.
Hi Vũ “mắt cao tận trời”, ngắm không lọt đám “dong chi tục phấn” trong
lớp. Cuối cùng, trong lớp chỉ còn cậu ta và Trì Linh Đồng là còn “cô đơn lẻ
bóng”. Có bạn học đoán rằng hai người họ đang yêu nhau, nhưng là yêu
ngầm thôi. Câu này vừa nói ra, lập tức lan truyền nhanh như gió, đến thầy
giáo cũng biết. Hai người đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, ở thời kỳ
quan trọng này, nhất thiết không thể đi sai đường.
Lần sau khi chạm mặt nhau thì hai người thấy hơi bối rối, ánh mắt trốn
trốn tránh tránh, vội vội vàng vàng lướt qua nhau. Càng như thế, người khác
càng cảm thấy họ đang giấu giếm chuyện gì đó.
Hi Vũ bị bức ép tới mức bắt đầu để ý tới Trì Linh Đồng, để ý nhiều, tim
cũng loạn nhịp. Cậu ta thấy nếu Trì Linh Đồng làm bạn gái của cậu ta thì
cũng không khiến cậu ta xấu mặt. “Hay là, chúng ta ‘nghe theo ý dân’, tự hi
sinh bản thân một lần?” Cậu ta tìm một cơ hội, giữ Trì Linh Đồng trong
phòng học trống không.
Đôi mắt to tròn của Trì Linh Đồng chớp chớp mấy cái: “Được.”
Cứ thế, hai người họ bị ép duyên, bắt đầu yêu đương dưới áp lực cực lớn
của dư luận. Tuy bị ép bức một cách bất đắc dĩ nhưng niềm vui trong tình
yêu vẫn khiến trái tim người ta loạn nhịp. Chỉ là sau khi tài tử và giai nhân
ở bên nhau, chưa chắc đã hạnh phúc mỹ mãn; hai kẻ liên thủ không có