HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 95

“Tôi ghét đi máy bay.” Cô lè lười một cách nghịch ngợm, tóc dài tung

bay, chạy về phía trước. “Ngôi nhà này không có ai nè!” Đó là một khu
vườn không khóa, Trì Linh Đồng chống tay lên cửa, nhón chân nhìn vào
bên trong. Dưới ánh đèn tù mù, có thể lờ mờ thấy được cây cối bên trong
rất xanh tốt, những phiến đá thành một con đường mòn, tựa như những vết
chân dài trên cỏ. Ngôi nhà chỉ có hai tầng, bị bóng tối và những dây leo
quấn quanh, nhìn như một lâu đài cổ trong truyện cổ tích.

“Có lẽ là một ngôi nhà đang chuẩn bị bán đi.” Tuy giá đất ở Thanh Đài

không sánh được với Bắc Kinh, nhưng một biệt thự vừa kề biển rộng vừa
sát rừng cây, lại nằm ở nội thành như vậy cũng có giá trên trời, người bình
thường nào dám hỏi tới.

Trì Linh Đồng âm thầm thu lại tầm mắt: “Nếu như một ngày nào đó, có

thể xây một ngôi nhà dành riêng cho những người mà mình thương yêu, thì
hạnh phúc biết bao!”

“Số người mà cô thương yêu ít lắm sao, chỉ xây một ngôi nhà là đủ?”

Dường như Bùi Địch Thanh cũng bắt đầu nổi hứng, anh đứng cùng cô bên
ngôi nhà tối đen, thấy ánh đèn đường tản mác phủ lên bờ vai cô.

Trì Linh Đồng nhảy lên, lấy một mảnh lá cây từ trong vườn, giữ trong

lòng bàn thay thưởng thức. “Vậy thì xây hẳn một khu đô thị, không bao giờ
bán đi, như một số khu nhà, chỉ cho những người hiểu được ý nghĩa cuộc
sống và xứng đáng nhận được sự tôn trọng thuê mà thôi. Trong khu đô thị
có cây cao che trời, có hồ nước, có đường rải đá, số tầng nhà không vượt
quá sáu tầng, không có thang máy, phải đi lên bằng thang bộ. Nơi đó tập
hợp phong vận phương Đông, tinh hoa phương Tây, tôi sẽ đặt tên cho nó là
Khế Viên, Khế – nơi thân thể nghỉ ngơi, chốn tâm linh trở về. Thế nào?”

“Khu đô thị này xây ở đâu thì được?” Bùi Địch Thanh ngẩng đầu lộ vẻ

suy tư, đôi mắt lấp lánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.