HOA HỒNG VÀ CHIẾC NHẪN - Trang 125

19. Màn cuối của vở kịch câm

Bao nhiêu biến cố không may trong đời đã rèn luyện cho công chúa
Rosalba một sức mạnh tinh thần và một nghị lực sắt đá, chẳng bao lâu sau
nàng đã tỉnh dậy khỏi cơn mê nhờ một loại nước hoa quý mà bà tiên bao
giờ cũng mang theo bên người. Thay vì bứt tóc bứt tai, gào khóc, kêu trời
than đất và lại bất tỉnh lần nữa như nhiều thiếu nữ nếu rơi vào hoàn cảnh
này, Rosalba nhớ rằng nàng cần phải là một tấm gương kiên định cho các
thần dân của mình. Mặc dù yêu Giglio còn hơn cả bản thân mình, nàng
quyết định, như nàng đã nói với bà tiên là không can thiệp vào mối quan hệ
giữa chàng và bổn phận của chàng hoặc làm cho chàng trở nên yếu đuối mà
không thực hiện điều mình đã hứa.

“Con không thể làm vợ chàng nhưng con sẽ yêu chàng mãi mãi.” Nàng nói
với bà tiên. “Con sẽ đến dự đám cưới của chàng với bà bá tước, sẽ kí vào
cuốn sổ cưới và sẽ chúc họ hạnh phúc với tất cả trái tim mình. Khi quay về
nhà rồi con sẽ gửi tặng tân hoàng hậu một món quà mừng đám cưới thật sự
có giá trị. Những viên kim cương trên chiếc vương miện của Crim Tartary
rất đẹp nhưng con sẽ không bao giờ dùng đến nó. Con sẽ sống và chết như
nữ hoàng Elizabeth

[13]

, không bao giờ lấy chồng và tất nhiên con sẽ để lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.