HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 124

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Tôi sáng mắt lên:

- Mày nghĩ ra thơ rồi hả?

- Ừ. Một bài thơ cực kỳ tình tứ. Em Gia Khanh đọc xong, hẳn sẽ chết mệt vì mày!

Bá chứng nào tật nấy. Nó không bỏ được cái thói huênh hoang. Nhưng lần này, tôi thấy cái

thói xấu đó sao mà đáng yêu quá chừng. Tôi liền trải tờ giấy lên đầu gối, cây viết cầm lăm

lăm trên tay, và ngước mắt nhìn Bá, giục:

- Rồi! Đọc đi!

Bá đẩy gọng kính trên sống mũi, giở giọng trịnh trọng:

- Bài thơ lịch sử này có tựa đề là... "Biết đến bao giờ"!

- "Biết đến bao giờ" nghĩa là sao?

Bá nguýt tôi:

- Mày đừng có hấp tấp! Cứ ngồi yên đó nghe tao giải thích. "Biết đến bao giờ" là một lời

nhắn gởi đến Gia Khanh, nó nói lên tình yêu và nỗi chờ mong mòn mỏi của mày. Khi biết

được nỗi lòng... thòng của mày rồi, em sẽ tìm cách đáp lại.

Thằng Bá nói nghe thì sướng tai thật, nhưng tôi không tránh khỏi lo âu:

- Biết đến bao giờ em mới... đáp lại?

Bá gắt:

- Làm sao tao biết được! Đó là chuyện của em. Nhiệm vụ của mày là đặt câu hỏi. Nhiệm vụ

của em là trả lời. Mày hỏi "Biết đến bao giờ"? Có thể em sẽ đáp lại ngay "Ngay ngày mai"

hoặc "Ngay tối nay", ai biết được!

Tôi nhủ bụng: chắc Gia Khanh sẽ đáp "Ngay tối nay". Yên tâm với viễn ảnh sáng sủa đó, tôi
không thắc mắc nữa. Tôi múa may cây viết trên tay, phấn khởi nói:

- Thôi, mày đọc thơ cho tao chép đi!

Bá sửa lại cổ áo, hắng giọng đọc. Nó đọc chậm rãi từng câu, mắt không rời khỏi trang sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.