Tôi ngồi bên cạnh hí hoáy chép, bụng mừng rơn.
Tôi tưởng bài thơ dài, hóa ra chỉ có bốn câu. Chép xong câu thứ tư, thấy Bá ngồi im không
động đậy, tôi sốt ruột giục:
- Đọc tiếp đi! Nghĩ gì lâu vậy?
Bá cười khì:
- Còn đâu nữa mà đọc! Hết rồi!
Tôi ngơ ngác:
- Thơ gì ngắn ngủn vậy?
Bá nhún vai, triết lý:
- Thơ hay không nệ ngắn hay dài. Bài thơ này tuy có bốn câu nhưng chứa đựng cả một trời...
thương nhớ, thơ vạn câu chưa chắc "ăn" nổi! Không tin, mày đọc lại xem!
Tôi đưa bài thơ lên sát mắt, lẩm nhẩm "đọc lại xem":
Biết đến bao giờ em biết yêu
Cho tôi theo với, kéo tôi nhiều
Tôi biết tình em e ấp lắm
Bên nhau mà xa cách bao nhiêu!
Quả thật, càng đọc tôi càng nhận thấy đây là một bài thơ tuyệt tác và bụng không ngớt khen
thầm thằng Bá. Nó đích thị là một thiên tài. Bắt làm một mình, nó nặn không ra một chữ.
Nhưng đưa thơ người khác cho nó đọc, nó "học tập" nhanh ghê. Thơ nó hay không thua gì
thơ
tiền chiến. Lại hợp tình hợp cảnh làm sao!
Thấy tôi gật gà gật gù, Bá hớn hở:
- Thơ hay không?