Bá tằng hắng:
- Hay là mày lấy bút hiệu Nguyệt Tơ. Nguyệt Tơ tức là ông Tơ bà Nguyệt, tức là xe chỉ ố mấy
kim là luồn kim, ố mấy kim là luồn kim...
Tôi lắc đầu, cắt đứt bài dân ca của Bá:
- Bút hiệu gì thấy ghê!
Bị cụt hứng, Bá quắc mắt:
- Tên gì mày cũng chê, thôi thì lấy đại tên T.T.Kh. đi!
Tôi gãi đầu, nghi hoặc:
- Sao tao thấy tên này có vẻ quen quen!
Bá thản nhiên:
- Thì đó là tác giả của bài "Hai sắc hoa ti gôn" tao mới đọc khi nãy. Nhưng T.T.Kh. của mày là
T.T.Kh. hiện đại. T.T.KH. tức là "tôi thương Khanh"!
Tôi chắp hai tay trước ngực:
- Thôi, thôi, cho tao xin! Có "thương Khanh" thì thương đàng hoàng, thương kiểu đó nó
tưởng tao ăn cắp thơ của T.T.Kh. thì khốn!
Bá thở một hơi dài thườn thượt, giọng ngán ngẩm:
- Tao chọn giùm mày toàn những bút biệu hạng nhất. Thằng Ngữ làm thơ cả đời cũng chỉ
mong có được một cái bút hiệu như vậy mà nghĩ không ra, còn mày thì lại chê! Thôi thì mày
lấy quách tên Khánh Khoai vậy!
Tôi trố mắt:
- Khánh Khoai! Bút hiệu gì lạ vậy?
Bá nhún vai:
- Thì Khánh Khoai là "khoái Khanh". Cũng như Thanh Khương là "thương Khanh", có gì đâu
mà lạ!