HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 138

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

"ghép mô" của tao, lẽ nào tao không biết! - Rồi Ngữ hắng giọng nói thêm - Nhưng thằng

Nghị, thằng Hòa mê em Gia Khanh, tao không thắc mắc, còn mày đi đứng loạng quạng thế

nào mà lại sa chân vào đường tính ái, tao lấy làm lạ lắm Khoa ơi!

Thấy Ngữ ngân nga châm chọc, tôi tìm cách chống chế:

- Thì tao giống như mày thôi. Thoạt đầu là yêu chơi, rồi dần dần chuyển qua... yêu thiệt.

Ngữ hừ giọng:

- Mày giống tao sao được mà giống! Tao mắc bệnh yêu mãn tính, mày mang tư chất thầy
chùa, đứa thăng niết bàn, đứa sa địa ngục, khác nhau xa! Tự dưng mày ăn phải bùa mê

thuốc lú của ai, bỗng đâm đầu chạy theo con gái. Nội công thâm hậu như tao, nhaao vô em

còn trầy vi tróc vảy, cỡ thầy tu mới hoàn tục như mày sức đâu mà đòi "cho tôi theo với, kéo

tôi nhiều".

Nếu chẳng may nó nể lời mày, nó thẳng tay "kéo" mày một phát, chắc mày sẽ té đập đầu

xuống đất, chảy máu mồm máu mũi lênh láng chứ chẳng chơi!

Ngữ vẽ lên trước mắt tôi một bức tranh toàn màu xám. Chắc nó muốn tôi chết khiếp bỏ cuộc
nửa chừng để nó rộng đường săn đón Gia Khanh. Tôi liền ấm ức nói:

- Mày "hù" tao để tao rút lui chứ gì?

Ngữ cười ha hả:

- Trời đất! Thằng Nghị, thằng Hòa tao còn không sợ, không lẽ tao sợ mày! Nhà thơ thiệt đi

sợ

nhà thơ dỏm? Mày có điên không hả Khoa?

Trong khi tôi đứng chết trân thì Ngữ vỗ ngực, hùng hồn nói tiếp:

- Để mày khỏi nghi kỵ, tao sẽ đăng bài thơ của mày, mặc dù vị trí của nó lẽ ra nằm ở sọt rác.

Còn tao và mày, từ nay mỗi đứa phải tự lo lấy "mạng sống" của mình. Mỗi đứa chiến đấu

trên một trận tuyến, khỏi cần ai giúp ai!

Sau khi tuyên bố một câu "đứt bóng", Ngữ nhét bài thơ của tôi vào túi áo và khệnh khạng bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.