Tôi không coi thường Ngữ. Nhưng tôi không tin nó sẽ nắm được đuôi sao chổi. Thơ ca dù
sao cũng là vũ khí tầm xa. Trong khi đó, để giải quyết chiến trường, người ta không những
cần đại pháo mà còn cần cả súng trường và lưỡi lê cho những màn đánh xáp lá cà.
Tôi khác Ngữ. Ngữ ngồi xa lắc xa lơ, trong khi tôi ngồi sát ngay sau lưng Gia Khanh. Tôi từng
trò chuyện với nó. Tôi cho nó mượn thước, mượn gôm, mượn viết. Nó cười với tôi. Tôi cười
với nó. Nụ cười ngớ ngẩn của tôi là lưỡi lê, là súng ngắn. Tôi chỉ thiếu đại pháo.
Nhưng hôm nay tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy. Tôi nạp bài thơ "Biết đến bao giờ" vào nòng
đại bác và sắp sửa giật cò.
Hôm khẩu đại bác của tôi khai hỏa, tôi không dám đến lớp sớm. Tôi không đủ can đảm
chứng kiến cảnh Gia Khanh đứng trước tờ báo tường và run rẩy đọc từng dòng thơ của tôi.
Gia Khanh xúc động một, tôi sẽ xúc động mười. Và bao giờ cũng vậy, hễ xúc động quá mức,
tôi không làm sao ngăn được những cú nhảy mũi quái ác, tôi sẽ "hắt xì hơi" thật to và những
tấm cửa kính trên tường sẽ rung lên loảng xoảng. Mà một nhà thơ có giọng điệu trữ tình
nhỏ nhẹ
như nhà thơ K.K. thì không được phép "hắt xì hơi" sấm sét như thế, nhất là vào thời điểm
tôi đang cố tỏ ra đáng yêu nhất trong những người đàn ông đáng yêu.
Tôi chỉ ôm cặp vào lớp sau khi tiếng trống vào học đã vang lên được năm phút. Chào cô
xong, tôi lò dò đi về chỗ ngồi, đầu cúi xuống nhưng mắc thì liếc về phía Gia Khanh. Tôi ngạc
nhiên khi thấy nó tỉnh bơ, chẳng tỏ vẻ gì là một người con gái vừa nhận được "thông điệp"
của "người yêu". Cặp mắt nó vẫn đẹp như thường lệ, nhưng ráo hoảnh. Hay là nó chưa đọc
bài thơ của mình! Tôi thấp thỏm nhủ bụng.
Suốt buổi sáng hôm đó, tôi hồi hộp chờ xem Gia Khanh có hỏi mượn tôi một món đồ gì
không. Nếu nó quay xuống, tôi sẽ tìm cách dò xem thái độ của nó. Trước đây, chuyện thằng
Ngữ tôi còn hỏi được. Chuyện tôi, chẳng lẽ tôi làm thinh. Nhưng mặc cho tôi nghển cổ chờ
thời, gần hai tiếng đồng hồ đằng đẵng, Gia Khanh tuyệt nhiên không ngoảnh mặt lại đằng
sau lấy một cái. Nó cứ cắm cúi chép bài, ra vẻ ta đây ham học lắm. Thật dòm bắt ngứa con
mắt!